Lọc Truyện

Một người mẹ trẻ cấu véo cánh tay trần của cô bé trạc mười bốn tuổi, lời đe dọa rít qua kẽ răng. “Mày bỏ đứa bé cũng không chịu khai ra thằng nào, đúng không?”

Cô bé cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, tí tách từng giọt ngắn dài.

Lời cay độc chì chiết tuôn ra tàn nhẫn khiến bầu không khí trầm mặc trong khoa sản ngày càng ngột ngạt khó thở. Tiếng tát tai trúng mặt cô bé như giọt nước tràn ly, bà Huyền bước nhanh đến giữ chặt cổ tay người mẹ trẻ, lớn tiếng nói. “Làm mẹ không biết dạy con, để con gái mấy tuổi ranh có thai, người đáng bị lên án chính là loại mẹ như cô. Chỉ biết đánh và chửi, cô không xứng làm mẹ.”

“Tôi dạy con tôi, liên quan gì đến bà?” Người mẹ trẻ bị bà Huyền hất ngã xuống ghế, nổi giận đứng bật dậy trừng mắt quát.

“Con gái cô đã không phải phá thai ở độ tuổi này nếu cô biết dạy con.” Giọng đanh thép của bà Huyền vang lên cùng lúc tiếng khóc vỡ òa của cô bé.

Không để ai kịp phản ứng, cô bé ôm mặt khóc nức nở chạy khỏi hành lang nhiều phụ nữ đeo các khuôn mặt xấu xí ngồi xếp hàng. Cô y tá đột ngột mở cửa phòng, cáu kỉnh hỏi. “Làm gì ồn ào vậy hả? Số mười ba, vào đi.”

Tuyền vỗ tay bà Huyền, nhắc nhở tính cách đồng bóng lo chuyện bao đồng của bà, rồi đi vào căn phòng sắp sửa tiến hành một tội ác.

Căn phòng màu trắng lạnh lẽo với các thiết bị y tế hiện đại, bên kia tấm rèm ố vàng là chiếc giường với ga chống thấm màu ghi đen.

“Nằm lên giường, gác chân vào giá.” Giọng nói lạnh lùng thiếu độ ấm phát ra từ một bác sĩ tuổi trung niên, đang cúi đầu ghi chép tờ giấy có hình siêu âm đen trắng.

Tuyền trần trụi thân dưới nằm lên giường, cảm giác lạnh toát sống lưng hòa với sự lạnh nhạt thờ ơ của căn phòng, quyện lấy mùi thuốc sát trùng làm đầu cô choáng váng, tầm nhìn mơ hồ.

“Từng sinh con chưa?”

“Con gái cháu được năm tuổi rồi.” Tuyền nhớ đến nụ hôn tạm biệt trước khi vào lớp của bé Kin.

“Cách nhau năm năm, tại sao không để sinh?”

“Cháu ly hôn, kinh tế không đủ nuôi hai bé…” Tuyền nghĩ đến số tiền bán hàng ngày hôm nay không kiếm được.

“Bố đứa bé có biết việc cháu mang thai không?

“Không ạ. Đó là chồng cũ của cháu, đã lấy vợ và sắp sửa có con riêng.” Tuyền nhớ lại cảnh tượng Thịnh bế con riêng của Mỹ Tiên trong bệnh viện hôm nào.

“Thai nhi bốn tháng tuổi phát triển toàn diện về mọi mặt, chúng tôi sẽ dùng phương thức nong gắp thai…” Lần đầu tiên bác sĩ quay người nhìn thẳng vào Tuyền khi trao đổi. Từng bước thủ thuật phá thai an toàn được mô tả chi tiết, tầm mắt của Tuyền không cách nào dứt khỏi cặp kính cận trên sống mũi vị bác sĩ có khuôn mặt sắt đá khô khan.

Não cô ứ đọng, tim thắt lại khó thở, xuyên qua đôi tai ù ù là câu hỏi khó hiểu của bác sĩ. “Tại sao phải… khóc? Trong người không khỏe chỗ nào…”

Tuyền leo khỏi giường, do chân tay lóng ngóng nên cơ thể ngã phịch xuống nền nhà lạnh ngắt. Cô vụng về mặc lại quần, nước mắt khiến tầm nhìn mờ ảo, cô mặc quần ngược cũng không phát hiện.

“Xin lỗi, cháu không phá thai nữa…”

Mở cửa chạy ra khỏi phòng, người đầu tiên Tuyền đụng phải là bà Huyền đứng chờ sốt ruột bên ngoài.

“Sao mày chạy ra đây? Có chuyện gì…” Câu hỏi nghẹn trong cổ họng, bà Huyền khổ sở nhìn nước mắt đầm đìa trên mặt Tuyền.

Cô quệt nước mắt, từng chữ run rẩy nói ra với sự cố gắng chỉ chính cô hiểu. “Chúng ta về đi mẹ.”

“Còn… đứa bé?”

Tuyền nhắm mắt lại, nặn hạt nước cuối cùng rơi khỏi khóe mắt, tròng đen trở nên sâu thẳm và sáng ngời. “Con không bỏ. Con sẽ nuôi được hai đứa!!!”

Khuôn mặt trát phấn dày cộp nhăn lại, bà Huyền che miệng, đau xót khổ sở bật thành câu nói. “Con ơi, sao số con khổ thế…”

Tuyền thở dài, cô biết nước mắt của mẹ không phải vì thất vọng. Nhìn một lượt khuôn mặt xám xịt của các cô gái đủ mọi độ tuổi đang ngồi trên hành lang, tương lai cô không rõ lựa chọn này đúng hay sai, nhưng ít nhất cô biết, từ giờ đến khi chết, trên mặt cô sẽ không xuất hiện ánh mắt ăn năn hối hận.

Để chuẩn bị cho cuộc sống của ba mẹ con đơn thân, Tuyền bắt đầu tính toán tiền bạc. Cửa hàng bánh cuốn mở từ sáu giờ sáng đến hai giờ chiều là nghỉ, cô muốn tìm thêm việc vào buổi chiều.

Sau lần Kin bị bỏng tay do phi hành, Tuyền không nhận bán hành khô tự phi. Ngay đến hành dùng bán bánh cuốn cũng là cô mua lại của người khác, tuy không ngon bằng tự làm, nhưng ít nhất việc đó không ám ảnh cô về vết sẹo lớn trên cánh tay con gái.

Việc Tuyền tìm việc làm thêm có nhiều người biết, ai cũng tốt bụng để ý các thông tin tuyển người giúp cô, trong đó hăng hái nhất là bà Loan chủ nhà trọ.

“Con bé Khánh bán cháo sườn muốn bán chiếc máy may công nghiệp, cháu tối sang nhà nó xem thử.” Bà Loan vừa vào cổng, thấy Tuyền ngồi đảo mắm tép trong sân liền bước vội đến vui vẻ bắt chuyện.

Tuyền mừng rỡ nói lời cảm ơn, thực sự rất cảm động trước sự nhiệt tình vô tư của bà chủ nhà đôn hậu.

Bà Loan chỉ tay về phía cậu con trai út đang xách chiếc làn đỏ chứa rau thịt, khoe khoang. “Đều là nhờ con trai bác đấy. Hôm nay nó tháp tùng bác ra chợ, con bé Khánh vốn chết mê chết mệt con trai bác, nên dễ dãi đồng ý bán chiếc máy may vứt xó lâu ngày.”

Khóe miệng Tuyền giật giật, nhìn Nghiêm.

Nghiêm đau đầu nhắc nhở bà Loan. “Mẹ đừng nói linh tinh ảnh hưởng danh tiếng của cô Khánh.”

Bà Loan bĩu môi, nháy mắt với Tuyền, quay sang nịnh nọt bé Kin. “Bà có món bánh kem dâu, Kin muốn ăn không?”

Sau vài tháng thuê trọ, bà Loan đã có thể dễ dàng rủ rê Kin sang nhà chơi.

Kin ngồi trên ghế nhựa nhỏ, tay đặt nghiêm chỉnh lên quyển truyện tranh màu, nhìn Tuyền chờ đợi. Được cô gật đầu đồng ý, bé đưa tay cho phép bà Loan nắm. Bà Loan cười giòn tan, đúng chuẩn một người phụ nữ lớn tuổi đang thèm bế cháu nội.

“Cô muốn nhận hàng về may buổi tối?” Câu hỏi phát ra từ vị luật sư nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh kéo tầm mắt của Tuyền khỏi bóng lưng bé Kin.

Tuyền gật đầu, tay vẫn đảo chảo thịt, giọng nói thân thiện dễ gần. “Trước khi tôi tìm được việc làm buổi chiều, sẽ nhận hàng gia công về may. Phải tranh thủ trước khi bụng vượt mặt, thêm được đồng nào hay đồng đó. Công việc này sau khi sinh, tôi vẫn tranh thủ tiếp tục ngay lập tức.”

“Cô bán bánh cuốn đến khi nào?” Nghiêm đặt làn thức ăn xuống, ngồi lên ghế nhỏ của bé Kin, bộ dáng khá buồn cười.

“Chắc trước ngày dự sinh khoảng hai tuần. Tôi sợ bụng to nặng nề, không thể dọn dẹp bàn ghế nhanh nhẹn được nữa.” Tuyền thở dài tiếc nuối, nghĩ đến quãng thời gian nghỉ đẻ, lượng khách quen chắc chắn sẽ mất đi rất nhiều.

Nghiêm chưa từng chăm sóc phụ nữ mang thai, chưa có con nên anh rất mơ hồ về thời gian hai tuần là bụng bầu lớn đến mức nào. Tầm mắt anh như có như không lén lút nhìn vùng bụng bắt đầu nhô lên dưới vạt áo rộng của Tuyền.

Dưới ánh nắng đầu hè, da Tuyền như sáng hơn, rèm mi cong vút khẽ chớp che mất đôi mắt xếch biết nói. Tuyền buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, để lộ chiếc cổ mảnh dẻ và hai cánh tay thon gầy hơi xanh xao. Bộ dạng cô nhìn nhỏ gầy yếu ớt nhưng Nghiêm biết cô rất khỏe. Đôi lần anh đến ăn bánh cuốn buổi trưa muộn, tận mắt chứng kiến một mình cô bê nồi nước lớn đổ xuống cống.

Cánh tay nhỏ bé của Tuyền đủ sức gồng mình làm mọi công việc, để mang đến cho những đứa con một cuộc sống đầy đủ. Nghiêm chưa từng quan sát cận cảnh cuộc sống của những người lao động chân tay, hiện tại anh rất khâm phụ cô gái trước mặt. Đó là sự khâm phục về sức chịu đựng, sự cố gắng và tính kiên trì nhẫn nại chăm chỉ không ngừng nghỉ.

Ánh mắt quá chuyên chú vào vùng bụng của Nghiêm khiến Tuyền không thoái mái, cô gõ đũa vào thành chảo, thẳng thắn đuổi người. “Anh Nghiêm về nhà đi, đừng ngồi đây, mùi mắm tép ám hết vào quần áo.”

Tuyền quét mắt nhìn sơ mi quần tây đóng thùng đàng hoàng, thầm bĩu môi về vị luật sư cứng nhắc khô khan này, tháp tùng mẹ ra chợ mà cũng phải chải chuốt bóng bẩy.

Nghiêm gãi gãi mũi xấu hổ đi vào nhà lớn. Anh đọc được hết suy nghĩ lộ ra trên mặt Tuyền. Dù oan ức, anh cũng không dám nói sự thật là việc chỉn chu lịch sự đều vì anh biết hôm nay cô sẽ làm mắm tép trong sân.

Anh thở dài lắc đầu, lẩm bẩm một mình. “Còn cần cố gắng nhiều.”

Từ khi Tuyền mua lại được máy may cũ, cô bắt đầu nhận hàng gia công về làm thêm đến mười hai giờ mới nghỉ ngơi. Lương bèo bọt đến mức bà Huyền trong một tối đến nhà tham quan nơi trọ của mẹ con Tuyền, bà nhìn con gái cúi đầu cần mẫn đạp máy, giọng trách cứ mang theo nồng đậm xót xa.

“Mười nghìn một chiếc áo, may lòi mắt mới được trăm nghìn. Mày không tìm được việc nào khá khẩm hơn hả?”

“Cả tối năm sáu chục nghìn là tốt rồi. Con vẫn trông nom và dạy bé Kin học bài được. Không bằng cấp, bụng mang dạ chửa, ai thuê làm mấy tiếng buổi tối đâu.” Tuyền nhàn nhạt trả lời, giọng nói không vui không buồn, cứ như công việc đang làm không hề có mức lương rẻ mạt.

Cô thở dài, cắt chỉ, ném chiếc áo hoàn thiện vào giỏ, cầm chiếc tiếp theo đẩy xuống chân vịt. Tiếng động cơ máy may chạy đều đều xen lẫn giọng cô khiến chúng có vị rỉ sét khàn khàn. “Nghề nào cũng là nghề, mẹ chê cái gì? Mẹ quên ngày xưa mẹ con mình ban đêm hai ba giờ sáng đi buôn rau đến sáu bảy giờ, kiếm trăm nghìn đã là hạnh phúc lắm rồi hả?”

Ánh mắt Tuyền nheo lại, nụ cười khiến khuôn mặt bắt đầu có da có thịt của cô trở nên tươi tắn rất nhiều. “Đừng chê công việc đang giúp con kiếm tiền nuôi cháu ngoại của mẹ.”

Bà Huyền cáu kỉnh vô cớ. “Tao nói một câu mà mày cãi nhem nhẻm thế hả?”

Tuyền bật cười, tiếng cười giòn giã vọng ra ngoài hành lang, nương theo gió vỡ òa trong không trung. Vị trí đặt máy may của Tuyền ngay bên cửa sổ, từ ban công phòng Nghiêm chỉ có thể nhìn thấy phân nửa người Tuyền với góc chênh chếch này.

Cách hai khoảng sân rộng, Nghiêm không biết nội dung nói chuyện của mẹ con Tuyền, nhưng nụ cười rạng rỡ của cô làm anh bất giác câu lên khóe miệng. Mắt đăm đăm nhìn thân ảnh bên cửa sổ, Nghiêm tối nào cũng trầm mặc theo dõi Tuyền như kẻ biến thái.

Khi Tuyền bị kéo bấm cắt trúng tay, anh sẽ xót xa.

Khi bé Kin thò đầu ngó nghiêng nhìn Tuyền may áo, anh sẽ ghen tuông vì bản thân không thể thay thế vị trí của bé.

Khi hơn mười hai giờ đêm Tuyền chưa dừng may, anh sẽ sốt ruột, nhấc lên nhấc xuống điện thoại, ngón tay lừng khừng trước tin nhắn ‘ngủ sớm đi’ không dám gửi.

Khi cô vươn vai mệt mỏi ngã ngửa xuống sàn, anh thót tim lo lắng.

Nghiêm lờ mờ nhận ra biến hóa của bản thân, không phủ nhận cũng chưa có dũng khí bước lên. Thứ anh dám làm lúc này chỉ là lén lút ngắm nhìn và lặng lẽ cai thuốc lá.

Bà Loan từng cằn nhằn khi thấy anh đứng nói chuyện với Tuyền mà thuốc lá kẹp ở ngón tay. “Khói thuốc rất có hại cho phụ nữ có thai.”

Nghiêm thở dài, cúi đầu nhìn Tuyền tiễn bà Huyền đến tận cổng nhà trọ. Cô quay vào đứng giữa sân, vươn tay lên cao làm vài động tác thể dục, động tác đáng yêu đến mức anh vô thức bật cười.

Nghiêm như kẻ ngốc lần đầu biết rung động, bám riết lấy thân ảnh cô đến khi cửa sổ đóng kín, đèn phòng trọ còn chút xíu ánh sáng mở hắt qua khe cửa.

Trí não xoay vòng tính toán, miệng lẩm nhẩm thời gian còn lại trước ngày dự sinh, anh mím môi quyết định. “Không thể thất bại đứng yên một chỗ được.”

Kế hoạch hình thành trong đêm và được thực hiện ngay hôm sau.

Nghiêm ăn sáng và ăn trưa ở quán bánh cuốn nhiều đến mức các vị khách nhẵn mặt anh. Có vị khách vui tính trêu. “Anh thích bánh cuốn đến vậy thì tán bà chủ làm vợ, ngày nào cũng được ăn bánh cuốn.”

Tuyền không phản ứng lời đùa vui, cô cười qua chuyện, hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng Nghiêm lúc này: ‘Tôi đang rất cố gắng’.

Anh không đáp lại lời trêu đùa vô thưởng vô phạt, im lặng đợi vãn khách rồi đặt câu hỏi. “Cô Tuyền có quen ai nhận dọn nhà chung cư và nấu cơm từ năm đến bảy giờ tối không?”

Tuyền giật mình, nghi ngờ hỏi. “Anh tìm người giúp việc theo giờ dọn dẹp chung cư của anh à?”

Nghiêm gật đầu, nói sơ qua công việc, kết quả nằm ngoài dự tính của anh vì người nhận việc là chị Hà. Phóng lao đành theo lao, anh bắt đầu vạch ra chiến lược tấn công mới. Thua keo này bày keo khác chính là tôn chỉ làm việc của anh.

Chiều ngày hôm đó, Nghiêm mở cửa căn hộ chung cư độc thân, tim giật thót, kinh ngạc đến mức lời nói ngắc ngứ.

“Sao lại là cô?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!