Lọc Truyện

“Anh có thể đi ngay bây giờ?” Doãn Hân chỉ về phía cửa.

'Thế nhưng, Quả Quả lập tức chạy ra ôm lấy đùi Tân Phong: “Ba ba, ba đừng rời xa con được không, mỗi lần đến trường bạn học đều nói con là con hoang, nói con không có ba, hiện tại con vất vả lắm mới tìm được ba ba, ba đừng rời bỏ con được không. Còn mẹ, thỉnh thoảng mẹ sẽ ngồi khóc vào ban đêm, ba, người ở cùng mẹ có được không?” Tân Phong nghe Quả Quả nói xong, trong lòng cảm thấy sững sờ.

Tân Phong đưa mắt nhìn về phía Doãn Hân, sảc mặt Doãn Hân trở nên phức tạp nhưng lại không dám đối diện với anh.

Chuyện năm đó, anh chỉ cảm thấy mình không xứng với Doãn Hân mà thôi, nhưng tuyệt đối không ngờ sau lần đó, Doãn Hân đã có thai. Nhiều năm như thế, không biết bọn họ

phải chịu bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu trào phúng.

Anh thực sự không xứng đáng là một người chồng, một người chat

“Thật sự xin lỗi.”

Sau đó, Tân Phong đưa ra một quyết định quan trọng. Phịch một tiếng. Anh lập tức quỳ gối trước mặt ba mẹ Doãn Hân, nặng nề dập đầu, trực tiếp dập đỉnh đầu chảy máu: “Cảm ơn nhiều năm như vậy, ân dưỡng dục của ba, mẹ vợ đối

với Quả Quả” Nam nhỉ dưới gối có vàng.

Nhưng mà hôm nay, vì con gái của mình, cái đầu này nhất định phải đập “...

Doãn Hân, ba mẹ Doãn Hân đều ngây ngẩn cả người.

Tiếp theo, lại bịch một tiếng Tân Phong dập đầu một lần nữa, một lòng hổ thẹn nói: “Chuyện trước đây, là con không từ mà biệt, là con khốn nạn, con phụ lòng Doãn Hân. Nhưng xin ba mẹ vợ hay cho con một cơ hội khác, bây giờ đây, con sẽ bù đắp cho hai mẹ con, sẽ đối xử tốt với họ, bảo vệ họ. Con lấy mạng mình ra thề! Xin, ba mẹ vợ lần này cho con một cơ hội.”

Bịch bịch bịch!

Hơn mười cái dập đầu xuống!

Đầu vỡ máu chảy!

Lần này, đúng là nghiêm túc. Nếu như rời đi một lần nữa, Quả Quả sẽ lại lần nữa không có ba. Năm đó anh đã bỏ lỡ một lần, nhất định, tuyệt đối không thể sai thêm lần thứ hai!

“Cái này...”

Doãn Hân có phần không nói nên lời.

Mà tiếp theo ngoài dự liệu là Tân Quả Quả cũng quỳ trên

mặt đất, trong mắt rơi lệ: “Mẹ, Quả Quả khó khăn lắm mới có được ba ba, Quả Quả không muốn rời khỏi ba.”

Trầm mặc một hồi, Doãn Nguyên có chút xúc động, hỏi Doãn Hân: “Con gái?

“Con không sao cả.”

Cuối cùng Doãn Hân phun ra bốn chữ này.

Một màn vừa rồi đã chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng, Quả Quả ở trong trường học thừa nhận rất nhiều lời đồn nhảm, chịu vô số ủy khuất, bị những đứa nhỏ khác khi dễ, mắng cô bé là đồ con hoang không có bal

Cảnh này là cô tận mắt nhìn thấy.

Có những lúc Quả Quả thường xuyên cầm tấm ảnh cưới duy nhất của bọn họ, hỏi vô số lần ba nó khi nào trở về, mỗi

một lần, cô đều không biết phải trả lời thế nào!

Quả Quả, cần một người ba.

“Tôi không đồng ý, con rể tôi nhất định phải là một người phi thường, một người kiệt xuất, cậu chỉ là một tên vô dụng, dựa vào cái gì muốn cùng con gái tôi ở cùng một chỗ, cậu cảm thấy cậu có điểm nào xứng với nó.”

Giọng điệu của Trương Lệ có phần gay gắt, tràn ngập. khinh thường.

Thế nhưng, lúc này Doãn Nguyên suy nghĩ một chút, khoát tay áo: “Tân Phong, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng với cậu. Bảy năm trước, cậu và con gái của tôi bị hãm hại mới thành vợ chồng thật, trước đó hai người vốn không có bao. nhiêu cảm tình. Vừa mới kết hôn, cậu lại không từ mà biệt, những năm gần đây, con gái tôi vừa làm cha lại làm mẹ, chịu biết bao khổ sở, nhận bao nhiêu lời bịa đặt. Cậu không biết, một chút cũng không biết, thậm chí ngay cả tập đoàn Tam Nguyên do một tay nó lập nên cũng bị gia tộc cưỡng ép chiếm lấy, tất cả đều là bởi vì cậu.”

“Có điều, chung quy lại cậu vẫn là chồng trên danh nghĩa của con gái tôi, tôi có thể cho cậu một cơ hội, con rể tôi không đến mức phải là người phi thường, nhưng xem như cũng phải là một nhân vật.”

“Cậu vừa mới xuất ngũ trở về, tôi cho cậu thời gian nửa năm, chỉ cần trong vòng nửa năm này cậu có thể thông qua con đường hợp pháp, bình thường không dựa vào Doãn Hân, kiếm được hai trăm vạn, tôi có thể cho hai người không ly

hôn:

“Nếu như nửa năm trôi qua, cậu không có đủ hai trăm vạn, dù tôi có chết cũng sẽ không để cho tên ăn hại như cậu ở chung một chỗ với con gái tôi.”

Doãn Nguyên giọng điệu kiên định, ánh mắt phức tạp, ban đầu với ông đứa con rể cũng là tên Phương Nham kia, nhưng hành vi trước đó đã chứng minh hẳn ta không phải người tốt, thậm chí cũng sẽ không đối xử tốt với Doãn Hân.

Điều này làm cho ông do dự. Hơn nữa, nhìn bộ dáng thành khẩn của Tần Phong ông cũng muốn cho cậu ta một cơ hội, có thể nằm bắt hay không, thì phải xem bản thân cậu ta.

“Chồng à, ông!” Trương Lệ ở một bên còn có hơi không cam lòng.

“Trương Lệ, không sai biệt lắm thì Phương Nham kia chính là bà chọn, nhìn xem hắn ta là bộ dạng gì.”

Doãn Nguyên nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Trương Lệ, suy cho cùng ông là người đứng đầu một nhà vẫn khiến Trương Lệ không thể phản bác.

“Cảm ơn ba vợ”

Tân Phong có phần mừng rỡ.

“Đừng, ba vợ gì đó, tôi không gánh nổi, gọi tôi là bác trai,

nửa năm sau đạt được yêu cầu của tôi thì cậu có thể gọi tôi là ba vợ”

Sau khi nói xong, Doãn Nguyên thở dài một hơi, ông làm như vậy cũng không biết là tốt hay xấu, sau đó ông lên lầu, trên mặt Trương Lệ còn tràn đầy bất mãn cũng đi theo lên lầu.

Doãn Hân mặt không có biểu tình, nắm tay Quả Quả trở về phòng.

Chỉ là đến buổi tối, mở cho Tân Phong một khe hở.

Tân Phong một mực ở trong đại sảnh, máu trên đầu đã rửa sạch sẽ, dù sao cũng từng là lính, sức khôi phục rất tốt, mà sau khi nhìn thấy khe hở kia lập tức đi vào trong, chính là phòng của Doãn Hân.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phong cách hơi đơn giản nhưng có rất nhiều đồ trang trí màu hồng, búp bê, kẹp tóc, còn có một số sách giáo khoa, trên đó là sách giáo khoa lớp hai tiểu học, vừa nhìn là biết của Quả Quả.

“Sau này, anh ngủ ở đây, không cho phép lên giường.”

Doãn Hân mặc một bộ đồ ngủ, tóc còn hơi ẩm ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm ra, cô lấy ra một tấm chăn, liếc mắt nhìn Tân Phong một cái, sau đó để cho anh trên mặt đất: “Sau này, nhiệm vụ mỗi ngày của anh chính là đưa đón Quả Quả. Đúng rồi, anh không cần mua quần áo mới cho Quả Quả, mẹ tôi không thích. Lúc trước tôi mua vài lần đều bị mẹ tôi xé bỏ, bà không thích Quả Quả, ba tôi cũng không thích lắm”

“Được” Tân Phong gật đầu. Hắn cuối cùng cũng biết, vì sao thời điểm lân đầu tiên nhìn thấy Quả Quả, trên người con bé là một bộ quần áo bạc

màu, hóa ra nguyên do ở chỗ này.

Mà lúc Tần Phong ngủ, chỉ cảm giác được một thứ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, năm sấp trên ngực anh.

“Con gái."

Tân Phong nhìn tiểu nha đầu nằm sấp trên ngực anh, trong lòng có chút ấm áp, đây là huyết mạch của anh, là minh chứng anh từng tồn tại trên thế gian này, là một trong những người trân quý nhất với anh.

“Hì hì, hôm nay con muốn ngủ cùng ba ba.”

Quả Quả mở thật to đôi mắt, năm sấp trên người Tân Phong, gối đầu lên tay anh, nhìn anh: “Ba ba, kể chuyện cho con nghe được không ạ?”.

“Được, nhưng hôn ba một cái.”

“ƠI Râu ba đâm người ta.”

“Vậy ngày mai ba sẽ cạo râu.”

“Không đâu, con thích râu của ba, trước kia bạn học của con đều nói râu của ba sẽ đâm người, con vẫn không tin, vậy mà hôm nay, Quả Quả phát hiện râu sẽ đâm người thật. Hì hì, nhưng con thích bộ râu của ba con, ba, mau kể chuyện cho.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!