Lọc Truyện

Cao thủ hồi sinh - Lâm Tuấn

"Nhưng Tịnh Nghi...", bố Đường muốn nói lại thôi.  

 

Đường Tịnh Nghi mệt mỏi lắc đầu, sau đó thở dài: "Nhà họ Tịch khiến con cảm thấy rất áp lực, nhưng con vẫn chịu được, mặc dù hơi phiền phức nhưng nhà họ Đường ta vẫn có thể chống đỡ được".  

 

"Không, ý của bố là...", bố Đường đau lòng xoa đầu con gái, nhẹ nhàng nói: "Chẳng nhẽ con chưa từng nghĩ đến chuyện nói chuyện nhà họ Đường cho Chí Khiêm sao, để cậu ấy cùng con gánh vác mọi chuyện? Dù thế nào, cậu ta cũng là một phần của nhà họ Đường..."  

 

"Nói cho... Hàn Chí Khiêm?"  

 

Đường Tịnh Nghi bất giác cảm thấy nói chuyện này cho người đàn ông vô dụng Hàn chí Khiêm chẳng có ích lợi gì cả, chỉ là chưa nói ra câu này, cô đột nhiên cảm thấy Hàn Chí Khiêm bây giờ không con là con côn trùng sâu mọt ăn bám nhà họ Đường nữa, mà là người đàn ông có thể chắn mưa chắn gió cho nhà họ Đường trong thời khắc quan trọng rồi.  

 

Trong mơ hồ, cô cảm thấy bóng dáng người đàn ông mấy ngày trước chữa khỏi cho phu nhân chủ tịch thành phố, vực dậy nhà họ Đường dường như xuất hiện trước mắt Đường Tịnh Nghi.  

 

Nhưng...  

 

"Không được, vẫn nên thôi đi", dưới ánh nhìn mong đợi của bố Đường, Đường Tịnh Nghi mệt mỏi lắc đầu: "Ban nãy bố cũng nói rồi, sau khi Hàn Chí Khiêm đến nhà họ Đường, chúng ta chưa ngày nào đối xử tốt với anh ấy, bây giờ chúng ta làm gì có tư cách yêu cầu sự giúp đỡ của anh ấy, hay là thôi đi".  

 

"Nhưng..."  

 

Rõ ràng bố Đường muốn nói gì đó, nhưng không nói ra được, bị Đường Tịnh Nghi cắt lời.  

 

"Bố, bây giờ con thực sự rất mệt, con muốn ngủ một lúc, sau khi ngủ dậy con còn phải xử lý rất nhiều việc của công ty, dạo gần đây bố cũng biết công ty thực sự rất nhiều việc".  

 

Nói xong, cũng chẳng để ý đến phản ứng của bố, cô đóng chặt cửa lại.  

 

Chẳng bao lâu sau, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh.  

 

Bố Đường đứng ở cửa một lúc lâu, sau mới từ từ quay về ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một chén trà đã hơi nguội.  

 

...  

 

Bệnh viện.  

 

Lâm Tuấn đứng bên cửa sổ, vừa thẫn thờ duỗi lưng, vừa suy nghĩ nhìn ngắm dòng người đông nghịt dưới con phố xa hoa cách đó không xa, dường như anh đang nghĩ gì đó.  

 

Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cô y tá mặc đồ trắng Dương Nhược Vũ cầm một số giấy tờ vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Lâm Tuấn đang đứng ở bên cửa sổ, cô im lặng bĩu môi, sau đó...  

 

"Hàn Chí Khiêm, anh định xuất viện thật sao?"  

 

Lâm Tuấn đứng bên cửa sổ lúc này đột nhiên hoàn hồn, mỉm cười nhận đống tài liệu từ tay Dương Nhược Vũ, rồi gật đầu.  

 

"Đúng vậy, nếu không tôi cần gì cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện".  

 

"Nhưng cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bây giờ xuất viện vẫn hơi sớm..."  

 

"Đương nhiên không sớm, cơ thể tôi mặc dù chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng khá ổn rồi, sau này nghỉ ngơi một thời gian sẽ không gặp vấn đề gì, vậy nên bây giờ xuất viện hoàn toàn không phải vấn đề, đúng rồi, cô đã nói chuyện tôi xuất viện cho viện trưởng chưa?”  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!