Lọc Truyện

 Bàng Thiên ngây ngô hỏi: "Đau không, Tam Kim?"  

 

Lưu Tam Kim tức tím người, lườm Bàng Thiên một cái.  

 

"Cậu bớt nói linh tinh lại đi! Tự nhiên bị đánh ai mà không đau, để tớ tát lại cậu một cái cho cậu cảm nhận thử nhé?"  

 

Tự nhiên bị Bàng Thiên tát một cái, Lưu Tam Kim vô cùng tức giận nhưng ba anh em bọn họ đùa nhau suốt ngày cũng quen rồi, tức thì tức thật nhưng Lưu Tam Kim cũng không quá bận tâm, càng không ảnh hưởng gì đến tình cảm của bọn họ.  

 

Bàng Thiên cười ngây ngốc rồi ngồi trên giường nói.  

 

"Hì hì, đau thì là thật rồi, vãi thật đấy…, không ngờ có một ngày Bàng Thiên tôi lại nở mày nở mặt như ngày hôm nay, lại còn được thiếu gia nhà họ Diệp đến tận nơi xin lỗi, cuộc đời này kể ra cũng đáng!"  

 

Chu Lượng ở giường bên cũng lên tiếng: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa, đáng cái gì mà đáng, nếu không phải có anh Hàn thì đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng không thèm nhìn cậu một cái đấy".  

 

Ba người nói chuyện rôm rả chẳng để ý gì tới Diệp Lương Thần khiến anh ta không khỏi ngại ngùng.  

 

"Khụ khụ…"  

 

Diệp Lương Thần giả vờ ho vài tiếng để chứng minh sự tồn tại của mình, mong đám Bàng Thiên sẽ để ý tới anh ta, anh ta rút ra ba tờ chi phiếu rồi lấy bút viết roẹt roẹt vài nét sau đó đưa cho ba người đang ngồi trên giường một cách kính trọng.  

 

"Ba anh, đây là ba tấm chi phiếu một triệu coi như là tiền thuốc thang tôi bồi thường cho ba anh, mong ba anh không để bụng chuyện đã xảy ra, tha thứ cho tôi".  

 

Một, một triệu?  

 

Nghe thấy con số này, ánh mắt của đám Bàng Thiên đột nhiên khựng lại, bọn họ không nghe ra Diệp Lương Thần nói gì phía sau nữa.  

 

Đặc biệt là Lưu Tam Kim tham tiền, sau khi nhận lấy tờ chi phiếu kia liền đếm đi đếm lại mấy lần mà vẫn không dám tin tờ chi phiếu mỏng manh trong tay thật sự có giá trị một triệu.  

 

"Cái này…"  

 

Đối mặt với số tiền khổng lồ này, chỉ một người duy nhất vẫn bình tĩnh chính là Chu Lượng.  

 

Chu Lượng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng cậu ấy cũng hơi hoảng hốt nhưng cậu ấy vẫn kiên định đẩy tờ chi phiếu lại rồi nói.  

 

"Thiếu gia Diệp, ba anh em chúng tôi vào viện vì anh thật nhưng tiền viện phí không nhiều như vậy, số tiền này thiếu gia Diệp hãy cầm lấy đi".  

 

Không có công không thể nhận lộc, mặc dù đây là số tiền Diệp Lương Thần bồi thường tiền viện phí cho bọn họ nhưng lại quá nhiều so với sức tưởng tượng của cậu ấy.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!