Lọc Truyện

 Bình thường Diệp thiếu gia vô cùng kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Lâm Tuấn lại cứ như học sinh đang ở trước mặt giáo viên vậy, anh ta không dám làm trái lời Lâm Tuấn dù chỉ một chút.  

 

Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng này thì Đường Tịnh Nghi sẽ không bao giờ tin chồng mình lại có một thủ đoạn như vậy, đây là người mà cô từng kêu là phế vật đây sao.  

 

Trước đây, mỗi khi có người nhắc đến Lâm Tuấn trước mặt Đường Tịnh Nghi, cô đều luôn cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nếu có người nhắc tới Lâm Tuấn thì Đường Tịnh Nghi lại không khỏi cảm thấy tự hào về anh.  

 

Chỉ là vì chồng cô không còn là thứ rác rưởi dễ bị ức hiếp như trước nữa, mà bây giờ anh là một người đàn ông có thủ đoạn riêng, không bao giờ chịu cúi đầu trước bất kỳ ai!  

 

Nhìn sang bờ lưng rộng của Lâm Tuấn, Đường Tịnh Nghi liền cảm thấy an tâm.  

 

Đường Tịnh Nghi đã dùng sức lực của một mình cô để chống đỡ cho nhà họ Đường, đột nhiên cô cảm thấy áp lực trên vai đột nhiên mất đi rất nhiều, đó là...  

 

Cảm giác có một người đàn ông là trụ cột trong nhà.  

 

Đó chính là Lâm Tuấn, anh đã gánh vác bớt áp lực với cô...  

 

Sau khi dạy dỗ Diệp thiếu gia Diệp Lương Thần một bài học, cả ba người bèn rời khỏi tập đoàn Đường Thị.  

 

Ngoại trừ cô gái ở quầy lễ tân biết Lâm Tuấn đã từng đến tập đoàn nhà họ Đường ra, thì những người khác đều không hề chú ý tới anh, càng không thể biết người yên lặng như Lâm Tuấn lại dám ngang ngược bá đạo dạy dỗ Diệp thiếu gia như vậy....  

 

Sau khi rời khỏi tập đoàn Đường Thị, ba người Lâm Tuấn đến thẳng Bệnh viện Nhân dân số một thành phố Yến Kinh.  

 

Lâm Tuấn nói được làm được, anh đã hứa sẽ đòi lại công bằng cho ba người Bàng Thiên, vậy nên việc để Diệp Lương Thần đến phòng bệnh xin lỗi ba người bọn họ là điều đương nhiên.  

 

Một lúc sau, cả ba đã xuất hiện ở phòng bệnh của đám Bàng Thiên.  

 

Nhìn thấy Lâm Tuấn thật sự đưa Diệp thiếu gia đến, cả ba người Bàng Thiên lập tức sửng sốt.  

 

Đặc biệt là Bàng Thiên, hai mắt cậu ta đầy kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn, sau đó lẩm bẩm.  

 

"Ông chủ, anh Hàn, anh, anh thật sự..."  

 

Lâm Tuấn không để cho Bàng Thiên kịp nói thêm, anh quay đầu ho khan vài tiếng, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Diệp Lương Thần, trầm giọng nói.  

 

"Diệp thiếu gia, ba người anh em của tôi bị anh làm trọng thương đều đang ở đây, còn làm như thế nào thì anh tự quyết đi...”  

 

Diệp Lương Thần nhanh chóng tiến lên vài bước, cúi đầu chào ba người đang nằm trên giường bệnh rồi nói.  

 

“Ba vị đại ca, trước đây do tôi không nhìn thấy Thái Sơn nên đã xúc phạm mọi người, tôi thành thật xin lỗi, mong ba vị có thể bỏ qua cho tôi...  

 

Tha, tha thứ…  

 

Đường đường là thiếu gia nhà họ Diệp mà lại cầu xin bọn họ tha thứ?  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!