Lọc Truyện

Bao Nuôi Thiên Tài

Đã hơn bảy giờ tối, nhân viên đa phần đều đã tan làm nên việc có một cặp nam nữ còn trong độ tuổi đi học bước vào đã khiến nhân viên bảo vệ chú ý, lập tức đến hỏi chuyện. Theo họ thì có thể là con của nhân viên nào đó đang làm ở đây. Nhưng, họ phải lập tức thay đổi suy nghĩ khi thấy thiếu niên trước mặt đưa ra một cái thẻ đen có kí hiệu W màu vàng trên bề mặt.

Tòa nhà này được đặt tên là W, và người duy nhất có tấm thẻ đen có kí W chính là chủ nhân của toàn bộ tầng lầu số mười, cũng là chủ nhân của toàn bộ tòa nhà này.

Bảo vệ nhường đường, Hải Lan cứ như thế được Nam nắm tay dẫn vào thang máy. Cô không hiểu nhưng cũng thấy rõ thái độ của bảo vệ đã thay đổi khi Nam xuất hiện. Nhưng Hải Lan sẽ không hỏi, nếu cần thiết, Nam sẽ nói rõ cho cô.

"Nam... Đây là..."

Thang máy dừng lại ở tầng mười. Hải Lan theo Nam đi vào căn phòng dài xuyên suốt cả tầng lầu. Cô ngỡ ngàng với mọi thứ xung quanh. Bên trong được thiết kế chẳng khác nào một căn nhà, có phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn...

"Là nơi Nam ở."

"Một mình Nam ở nơi này sao?" Hải Lan quan sát một chút thì thấy nơi này không có người nào khác, ngay cả dép trên kệ cũng chỉ có một đôi duy nhất.

"Người nhà Nam ở đâu?"

"Nam tạm thời ở riêng."

Nắm tay Hải Lan, Nam dẫn cô vào khu vực giữa phòng, đây được thiết kế như một thư viện thu nhỏ với một kệ sách dài, cao đến trần nhà.

Lấy khung hình trên bàn làm việc đưa cho Hải Lan xem, Nam giải thích.

"Đây là gia đình của Nam... Đây là ông nội, ba và mẹ..."

"Mẹ Nam đẹp quá đi. Ba Nam cũng đẹp trai nữa... Nam hồi nhỏ đáng yêu thật."

Nhìn bé sai khoảng ba tuổi đang nở nụ cười tươi trong khung ảnh, Hải Lan nghĩ Nam được sinh ra trong một gia đình cũng hạnh phúc như cô. Nhìn ba mẹ Nam lộ rõ niềm hạnh phúc khi chụp hình, cô thấy được cả gia đình này vô cùng hòa thuận, ấm êm.

Nhưng khi nhìn người đang ông đang bế Nam ngồi ở giữa, Hải Lan có chút sửng sốt.

Người trong hình chụp cách đây khá lâu nhưng Hải Lan vẫn có thể nhận ra. Đây chẳng phải chính là chủ tịch tập đoàn EC, ông chủ của ba cô, người cho cô đi nhờ dạo trước sao?

Nam nói đây là ông nội của anh ấy. Nhưng cháu nội ngài chủ tịch không phải hội trưởng Nhật Minh sao?

Hải Lan chợt nhớ đến chuyện nghe được sáng nay. Ngài chủ tịch vẫn còn một người cháu khác, là đứa cháu đích tôn được người người nể trọng...

"Nam... Nam là Eric..."

"Nam chính là Eric."

Nghe câu trả lời này, Hải Lan chút nữa làm rơi khung hình trên tay. Trải qua một kiếp người với bao biến cố. Sống dậy ở tương lai như một kì tích. Hải Lan không ngờ Nam chỉ nói một câu đã khiến cô kinh ngạc kèm theo chút khó tin.

Chuyện này đúng là không thể ngờ đến. Nam lại là Eric với trí thông minh thiên tài kia sao?

Nhưng trọng điểm không phải chuyện này, Hải Lan nhớ lại câu chuyện phức tạp về mối quan hệ giữa Nhật Minh và Eric. Nếu thật sự Nam là Eric thì gia đình mới này có phải...

"Không như Hải Lan nghĩ đâu."

Nhìn ánh mắt Hải Lan thì Eric hiểu ngay cô đang lo lắng chuyện gì. Anh nắm tay, kéo cô ngồi xuống bên cạnh giải thích.

"Sau khi máy bay gặp tai nạn, Nam va đầu bất tỉnh sau đó tỉnh dậy thì đã ở nơi này, trong hình hài một đứa trẻ. Nam phải mất gần hơn một năm mới chấp nhận được sự thật này."

"Khi đó Nam mấy tuổi?"

"Hai tuổi."

Mọi chuyện đã quá kì ảo rồi, Hải Lan không hỏi nữa, cô lắng nghe Nam giải thích.

"Mang hình hài một đứa trẻ khiến Nam không thể nào chấp nhận được nên thu mình lại, không thể hiện bất kì cảm xúc gì. Chuyện này kéo dài khiến ba mẹ Nam lo lắng, mời rất nhiều bác sĩ về chẩn trị. Hơn một năm, khi dần dần chấp nhận sự thật này, thấy sự lo âu nhưng vẫn yêu thương con của ba mẹ mới làm Nam nhớ lại ba mẹ đã mất của mình. Nam ba tuổi mới mở miệng nói chuyện."

"Sau đó, khi bắt đầu làm quen cuộc sống mới thì Nam phát hiện mình có thể nhớ tất cả mọi thứ đọc hay nhìn qua. Đặc biệt, Nam có thể thống kê, suy đoán mọi thứ thứ dựa vào các báo cáo số trên bàn ông nội."

"Vì vậy chủ tịch mới đưa Nam đi thử IQ."

"Đúng vậy! Chỉ cần nhìn các con số trong báo cáo, Nam có thể hình dung ra chỉ số tăng trưởng, biến động cùng lợi nhuận, tổn thất có thể đạt được."

"Nam thật lợi hại." Hải Lan mừng cho Nam vì đã có được trí thông minh hơn người. Nhưng thấy anh sống một mình thế này, cô biết mọi thứ có được thứ này sẽ mất lại thứ khác.

"Gia đình Nam rất tốt cho tới khi Nam sáu tuổi, có bằng xác nhận IQ thiên tài. Trong một lần cùng mẹ ra ngoài, Nam bị người khác dùng dao muốn giết chết. Mẹ lao đến đỡ rồi chết trước mặt Nam."

"Đây không phải lần đầu Nam gặp nguy hiểm. Hải Lan biết Nam nói chuyện trong trường hợp nào không? Người làm trong nhà nhân cơ hội không ai chú ý đã dùng gối muốn Nam ngạt thở mà chết..."

"Nam... Đừng nói nữa..." Hải Lan ôm chầm lấy anh, van xin. Nam kể chuyện bi thương mà khuôn mặt lại lạnh lùng vô cảm chứng tỏ những nỗi đau anh trải qua rất lớn, rất nhiều đến mức thay đổi cả tính cách của mình.

"Không! Nam muốn Hải Lan biết rõ mọi thứ về Nam. Nam bây giờ đã thay đổi rất nhiều, Nam không còn khù khờ hiền lành như xưa. Nam nhẫn tâm, thủ đoạn với tất cả mọi người..."

Eric không nói được hết câu vì Hải Lan đã nghiêng người qua, ôm chầm lấy anh, dùng nụ hôn của mình chặn lại. Những lần trước đều là anh chủ động, dẫn dụ Hải Lan đắm chìm theo mình. Lần này, Hải Lan lại chủ động khiến anh sau một chút bất ngờ đã vòng tay ôm chặt lấy cô, điên cuồng đáp trả.

"Nam biết không? Dù Nam có thay đổi thế nào thì Nam vẫn là Nam của Hải Lan." Trên chiếc sofa dài, nằm trên người anh, Hải Lan thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.

"Nhưng sắp tới, Nam sẽ làm một số chuyện tàn nhẫn, Hải Lan có thể không oán hận Nam không?" Eric cũng nói thật suy nghĩ của mình. Đây là chuyện không thể che giấu.

"Sẽ không... Bởi vì Hải Lan tin Nam tàn nhẫn với ai đó là bởi họ phải nhận được kết quả như vậy... Vì Nam sẽ không bao giờ vô cớ làm chuyện xấu với ai."

Eric bật cười thành tiếng. Anh nhìn Hải Lan hỏi:

"Làm sao bây giờ? Vốn dĩ Nam ân hận, không muốn kéo Hải Lan vào vũng nước đục này nhưng bây giờ lại đổi ý, muốn cùng Hải Lan xáo tung vũng nước này lên."

"Đừng nói vũng nước đục, dù là đầm lầy thì Hải Lan cũng đi theo Nam." Hải Lan khẳng định.

Eric hạnh phúc, nghiêng người để Hải Lan nằm bên cạnh. Từ khi lạc lõng ở đây, anh chưa từng có đêm nào an giấc. Cảm giác cô đơn, không ai tâm sự đã khiến anh trở nên cô độc. Bây giờ thì tốt rồi, có Hải Lan bên cạnh, giấc ngủ của anh sẽ không còn bị ác mộng đánh thức nữa.

Nói chuyện một lúc thì Eric ngủ say, Hải Lan thấy vậy liền nhẹ nhàng rời khỏi sofa, vào giường lấy ra một cái chăn mỏng đắp cho anh ấy.

Ngồi bên cạnh, Hải Lan đau lòng cho số phận của anh. Kiếp trước vì cô mà tổn thương. Kiếp này thì lại bị mưu hại nhiều lần đến mức trái tim trở nên vô cảm. Cô biết câu anh chưa kể sẽ còn bi thương hơn, cô không muốn anh nói ra những tổn thương đó nữa. Mọi thứ đã là quá khứ rồi, từ bây giờ, cô sẽ ở bên cạnh để anh không cô đơn. Cô tin rằng vết thương anh từng chịu sẽ dần được hồi phục.

Để anh ngủ say, Hải Lan đi một vòng giúp anh dọn dẹp mọi thứ. Mở tủ lạnh ra xem thì thấy bên trong chỉ có nước suối. Cô liền cầm theo thẻ ra vào của Nam rời khỏi tòa nhà, ra siêu thị nhỏ ở ngay bên cạnh để mua ít thít ăn. Nam từ xưa đã không chú trọng việc ăn uống, nhiều lần còn bỏ bữa hay uống nước cho qua. Lục Bảo trong thư gửi thường xuyên than phiền chuyện này. Khi đó, cô chỉ dặn dò bảo con gái nấu đồ ăn nhiều một chút mang qua cho anh. Nhắc đến Lục Bảo, Hải Lan nhớ con. Cô và Nam lần lượt rời đi, Lục Bảo sẽ thế nào đây?

"Tình cờ hay cố ý đây?"

Cái thành phố này không nhỏ, vậy tại sao ngay đến cái siêu thị nhỏ này, Hải Lan cũng chạm mặt Dương vậy. Hải Lan thấy Dương khó chịu khi nhìn mình thì cũng đoán ra đôi chút. Tâm lý non trẻ này cô hiểu rõ. Vì thế, cô không giận giữ trước thái độ trêu chọc này, cô nhẹ nhàng trả lời.

"Tất nhiên là tình cờ."

Dương không thích thái độ của Hải Lan. Cậu không hiểu sao cô gái này luôn giữ khoảng cách với mình. Còn nữa, cậu có gì không tốt mà lại từ chối mà đi quen thằng khác kia chứ?

"Không đi cùng bạn trai sao?" Không bỏ cuộc, Dương tiếp tục đi theo bắt chuyện là phụ, bới móc là chính.

"Đi mua đồ cần gì bạn trai?" Hải Lan cười trả lời.

"Cứ nghĩ không dám thừa nhận?"

Dương tươi cười nói chuyện nhưng nội tâm lại khó chịu khi Hải Lan thừa nhận mình có bạn trai.

"Cậu quen một lúc nhiều người mà còn không thèm che giấu thì sao tôi không dám thừa nhận. Học sinh bây giờ chẳng phải công khai yêu đương là chuyện bình thường hay sao?"

Hải Lan nói không sai. Nhưng Dương lại cảm thấy khó chịu trước những lời có lý này.

**

"Dậy rồi sao?"

Hải Lan mua đồ ăn trở về thì thấy Eric đã ngồi ngay ngắn trên ghế. Cô trêu ghẹo.

"Có ai như vậy không? Mời người ta đến nhà rồi lăn đùng ra ngủ, không sợ nhà bị dọn mất sao?"

Eric mỉm cười đi đến bên cạnh, cầm túi thức ăn trên tay Hải Lan, nói:

"Mình biết lỗi rồi... Mình nấu cơm chuộc lỗi được không?"

"Vậy Hải Lan đành chờ ăn thôi."

Ngồi trên ghế sofa, cầm quyển tạp chí thời trang trên bàn xem một lát thì Hải Lan nghe tiếng Eric vang lên từ phòng bếp.

"Hải Lan định nấu món gì vậy?"

"Mì thịt bò. Hải Lan thấy nhớ món mì đó ghê."

Eric từ trong phòng bếp đi ra, trên tay là túi đồ ăn mà Hải Lan mua. Anh mỉm cười nhìn cô nói:

"Hình như Hải Lan cầm lộn túi đồ của người khác rồi."

"Sao!"

Mở túi đồ mình mua ra xem, Hải Lan bất ngờ. Mì, thịt bò, rau cải, gia vị của cô mua đâu chẳng thấy. Bên trong là mấy lon bia, vài bịt đậu phọng...

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!