Lọc Truyện

Bao Nuôi Thiên Tài

"Eric Trần hay Eric mà mọi người thường gọi là cháu đích tôn của chủ tịch tập đoàn EC. Eric năm sáu tuổi đã được xác nhận có IQ 185, là người có IQ cao đứng thứ năm thế giới. Năm sáu tuổi, vì muốn tạo điều kiện cho cháu trai mình được phát triển cân xứng với tài năng, chủ tịch tập đoàn EC đã đăng ký cho Eric học tại học viện nghiên cứu phát triển não bộ con người tại Mỹ. Đây là ngôi trường dành cho các thiên tài trên thế giới.

"Eric sinh ra đã thông minh, sự hiểu biết và cái nhìn vượt xa người bình thường. Trong số các tài năng thiên bẩm, Eric đặc biệt yêu thích các con số. Cậu ấy tự nghiên cứu, mày mò, năm mười tuổi đã cóc bằng thạc sĩ ở Harvard, trực tiếp trở thành chuyên gia tài chính nhỏ tuổi nhất của thế giới."

"Người ta thường nói Eric có ánh mắt thiên thần và giọng nói của ác quỷ. Eric có cái nhìn cực tốt, chỉ cần cậu ta nhìn trúng thứ gì thì nó sẽ trở thành xu hướng phát triển trong tương lai. Ngược lại, giọng nói của Eric là nỗi ám ảnh trong giới đầu tư. Một công ty to lớn, cậu ta chê một câu thì vài ngày sau, nó sẽ trên bờ phá sản. Một con người nổi bật, cậu ta nói vài lời cũng sẽ trở nên thấp kém, nhỏ bé."

"Có người đáng sợ vậy sao?" Hải Lan ngạc nhiên khi nghe thông tin My, Oanh cung cấp.

"Đúng là rất đáng sợ... Đáng sợ khiến mọi người si mê luôn." Oanh thích thú lên tiếng. "Những thiên tài khác đều để cả thiên hạ biết mình tài giỏi nhưng Eric thì ngược lại. Ngoại trừ hình lúc nhỏ, chưa một ai biết được dung mạo cậu ấy khi trưởng thành. Mình nghĩ rất định là một soái ca bá đạo, lạnh lùng như trong truyện ngôn tình."

"Cậu ấy... Eric không phải lớn tuổi hơn chúng ta sao?" Hải Lan ngạc nhiên. Eric là cháu đích tôn tập đoàn EC thì chẳng phải là anh trai của Nhật Minh hay sao?

"Eric bằng tuổi chúng ta thôi... Hình như là sinh trước Nhật Minh vài tháng phải không?" My nhìn Oanh rồi lên tiếng.

"Đúng vậy! Chuyện này báo chí từng làm ầm ĩ một trận, cuối cùng bị tập đoàn EC nhấn xuống." Oanh giải thích khi nhớ ra vài chuyện bàn tán trên mạng.

Hải Lan bất ngờ. Eric, Nhật Minh chỉ sinh cách nhau vài tháng, vậy thì ba của họ chẳng phải vừa có vợ, vừa có tình nhân bên ngoài sao? Xem ra, tổng giám đốc tập đoàn EC cũng chẳng tốt lành gì.

Cũng trong lúc này tại văn phòng hội sinh viên.

Bài viết của Eric đã lan tràn khắp nơi nhưng Nhật Minh cũng không có động thái gì, Dương lo lắng, đi đến bên cạnh, gõ tay lên bàn, nhắc nhở:

"Anh trai này của ông định làm gì vậy? Mấy lời lẽ đó nhất định không đơn giãn như vẻ bề ngoài. Ông cẩn thận đó."

Nhật Minh cười, nhìn bạn hỏi:

"Sao không nghĩ anh ta nghĩ cũng vô cùng đơn giản khi đăng bài viết?"

"Theo kinh nghiệm của dân chơi thì ý nghĩa đúng nhất của dòng chữ này chính là nói ông anh kia của anh vừa mới chọc giận người yêu. Kẻ tâm cơ sâu như biển đó mà cũng biết yêu sao?"

"Sao lại không? Anh ấy dù là thiên tài thì vẫn là con người thôi."

"Có thể xảy ra trường hợp đó... Với điều kiện cô gái kia cũng không phải người thường. Tui thà tin không có chứ nếu thật xảy ra thì ông nhất định không thể có chỗ đứng trong nhà."

"Anh ta còn đó... Tôi mãi mãi không có chỗ trong nhà." Nhật Minh cười buồn lên tiếng.

**

Tan học, Hải Lan không vội về như mọi khi. Cô hớn hở chạy đến thư viện để gặp Nam. Nam đã hứa sẽ kể chuyện của anh ấy cho cô nghe. Nhưng ai ngờ, việc đầu tiên Hải Lan nghe lại là chuyện khác.

"Học phụ đạo! Hải Lan phải học phụ đạo. Tại sao?" Ngồi dựa vào góc tường, Hải Lan ngạc nhiên với đề xuất mới nghe.

"Hải Lan vẫn còn nhiều lỗ hỏng lắm. Điểm kiểm tra đầu vào cao như vậy, không ôn tập cẩn thận thì điểm thi học kì sắp đến sẽ đội sổ mất." Eric cười trả lời. "Nhưng không ngờ Hải Lan lại may mắn như vậy, đánh bừa cũng trúng."

"Không biết là hên hay xui nữa?" Hải Lan trả lời rồi chợt nhớ ra một chuyện. Cô quay sang nhìn Nam hỏi. "Sao Nam biết Hải Lan đánh bừa vậy?"

Eric cười thành tiếng.

"Hải Lan quên đã nhờ ai lựa sách sao?"

"Đúng là mất mặt mà."

Eric không ngờ còn có ngày thấy lại dáng vẻ xấu hổ, e thẹn này của Hải Lan. Anh xoa đầu cô, nói:

"Hải Lan yên tâm, mình nhất định sẽ phụ đạo thật tốt, giúp Hải Lan đứng đầu mọi kì thi."

Hải Lan mỉm cười, dựa nhẹ vào người Nam, dịu dàng lên tiếng.

"Hải Lan chỉ cần có Nam bên cạnh là đủ rồi."

"Bỏ nhau một kiếp, lần này, Nam sẽ nắm chặt tay Hải Lan."

"Hải Lan cũng vậy. Kiếp trước vì mặc cảm, Hải Lan đã buông tay để rồi ân hận cả đời. Kiếp này, dù chuyện gì xảy ra, Hải Lan cũng kiên trì tới cùng."

Eric mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Hải Lan rồi di chuyển nụ hôn xuống đôi môi mọng đỏ đang gợi mời kia.

Eric, Hải Lan đều đã trải qua một kiếp người nên đã không còn cảm giác bẽn lẽn, ngại ngùng của sự rung động đầu đời nữa. Cả hai đã từng yêu sâu sắc, từng vì tổn thương, hiểu lầm mà rời xa nhau. Nay gặp lại, bao nhiêu nỗi nhớ thương, nỗi khao khát tình yêu cứ thế mà bùng nổ thể hiện. Nếu Eric là kẻ từng đánh mất nay muốn giành về thì Hải Lan lại mang chút khao khát thể hiện tình yêu, đền bù những mất mát mà cô không thể cho anh trong kiếp trước.

Cạch.

Nụ hôn say đắm bỗng nhiên bị tiếng động lạ làm gián đoạn, Hải Lan muốn ra xem chuyện gì nhưng Eric lại không cho, anh ấy vẫn chưa chịu dừng lại nụ hôn của mình.

Eric bây giờ chủ động, ngọt ngào, có chút táo bạo chiếm đoạt. Hải Lan vẫn đang cố gắng làm quen. Cô không ngờ anh ấy đã thay đổi nhiều đến vậy? Nhưng không hiểu sao, dáng vẻ bây giờ của anh lại giống như một thỏi nam châm, hút chặt cô ở bên cạnh, không nỡ rời xa.

"Hải Lan... Sau khi tốt nghiệp, Hải Lan gả cho mình được không?" Cơn mê tình qua đi, Eric ôm Hải Lan trong vòng tay, khẽ lên tiếng.

Hải Lan khuôn mặt đỏ ửng vì nụ hôn mê luyến của Eric vẫn chưa bớt. Nay lại nghe câu hỏi này, khuôn mặt cô lại đỏ hơn.

"Hải Lan không biết đâu?" Cô nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Sao lại không biết?" Eric cắn nhẹ vào vành tai của Hải Lan rồi khẽ lên tiếng hỏi lại.

"Vì Hải Lan bây giờ có một gia đình mới, không biết ba mẹ có chịu gả Hải Lan cho Nam không nữa?" Nói đến đây, Hải Lan mới quay sang nhìn Eric hỏi: "Nam, gia đình Nam mới của Nam thế nào? Mà Nam đến nơi này từ khi nào vậy?"

"Chuyện này kể ra rất dài... Nam đưa Hải Lan đến nơi này rồi từ từ kể cho Hải Lan nghe..."

Hải Lan hạnh phúc tay trong tay cùng Nam rời khỏi thư viện thì bất ngờ phát hiện có ai đó đã khóa cửa ở bên ngoài.

Eric không một chút lo lắng, cậu lấy điện thoại gọi một cuộc thì chỉ một lát sau, thầy hiệu trưởng đích thân chạy đến mở khóa khiến Hải Lan ở bên cạnh ngạc nhiên đến không thể nói gì.

"Hải Lan về nhà trước, lát nữa mình đến đón."

Nam mỉm cười vuốt đầu Hải Lan rồi nhanh chóng rời đi cùng thầy hiệu trưởng.

Hải Lan nhìn bóng dáng Nam rời đi mà trong lòng cảm thấy hơi lo âu. Kiếp này, Nam thay đổi quá nhiều...

**

"Tui đã khóa trái cửa, bảo đảm nhỏ đó qua đêm trong thư viện." Trong phòng học, một nữ sinh vừa hớn hở khoe khoang qua điện thoại, vừa thu xếp sách vở chuẩn bị ra về.

Bụp!

Đèn bỗng nhiên tắt. Nữ sinh vội vàng tắt điện thoại rồi rời đi. Nhưng, cửa bên ngoài đã bị khóa lại từ lúc nào. Nữ sinh liền gọi điện thoại cầu cứu. Bảo vệ xuất hiện ngay sau đó nhưng lại báo một tin không mấy vui vẻ. Bảo vệ làm rơi chìa khóa nên đang đi tìm, bảo nữ sinh đó chờ một lát.

Một tiếng trôi qua, nữ sinh chờ đợi trong lửa giận trong khi người bảo vệ đang thảnh thơi nghe nhạc ở phòng gác. Hắn ta đã được lệnh nên sau hai tiếng mới thả người.

**

Hải Lan ăn cơm, phụ mẹ dọn dẹp xong thì nhanh chóng chạy về phòng, xáo tung tủ quần áo mới tìm được một bộ ưng ý nhất. Nhìn mình trong gương, Hải Lan bật cười. Cô đã trẻ lại, trở lại độ tuổi thiếu nữ mơ mộng. Bây giờ, cô đã có thể cùng Nam trải qua những ngày tháng hạnh phúc mà ngày xưa đã đánh mất.

Viện cớ hẹn bạn đi uống nước với bạn, Hải Lan chạy ra đầu hẽm chờ đợi. Khi nãy, Nam có gọi và nói đang chờ cô. Hải Lan không quan tâm vì sao Nam biết số điện thoại của mình, cô chỉ muốn nhanh chóng được gặp anh.

Tin... Tin...

Hải Lan cứ ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy bóng Nam đâu hết.

Đột nhiên, một ánh đèn xe ô tô ở gần đó chiếu thẳng vào người cô kèm theo tiếng bóp còi. Hải Lan liền quay mặt đi chỗ khác tránh mà không ngừng la mắng người lái xe vô duyên kia.

"Hải Lan."

Tiếng Nam vang lên từ đằng sau. Hải Lan vui vẻ quay người lại.

Chỉ thấy, chiếc ô tô ban nãy đã thôi chiếu đèn, một thiếu niên trong chiếc áo thun đơn giản, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác kết hợp cùng một quần jean bước xuống. Hải Lan ngỡ ngàng. Nam ăn mặc sành điệu, tóc cũng vuốt keo đang mỉm cười bước đến gần cô.

Ngồi trên ô tô, Hải Lan ngẩn ngơ nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa. Khi nghe Nam đến đón, cô cứ ngỡ sẽ gặp lại hình ảnh quen thuộc ngày xưa. Nam đứng đó, bên chiếc xe đạp mỉm cười gọi tên cô.

"Hải Lan nghĩ gì vậy?" Ngồi lái xe bên cạnh, thấy Hải Lan cứ nhìn ra bên ngoài, im lặng không nói gì, Eric lên tiếng hỏi: "Hải Lan say xe sao? Chờ chút, Nam mở cửa xe."

Xe của Eric là loại thể thao mui trần, cậu chỉ cần ấn cái nút điều khiển thì khung che bên trên lập tức hạ xuống để gió mát bên ngoài lùa vào.

Hải Lan đang lo lắng Nam thay đổi quá nhiều khiến cô không còn quen thuộc như xưa thì một câu nói đơn giản của anh ấy khiến cô ấm lòng trở lại. Thời gian có thể thay đổi nhiều thứ nhưng tình cảm của cô và Nam vẫn còn nguyên vẹn. Cần gì phải lo lắng, chỉ cần có nhau thì mọi thử thách đều sẽ vượt qua.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!