Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Đinh Trình Hâm nghe thấy Mã Gia Kỳ nhắc tới Đinh Linh cơ thể phản xạ run lên mấy cái. Mặt cũng trở nên trắng bệch đi. Tiểu Bạch trong tay cũng suýt nữa thì rơi xuống.

_ Để... để làm gì ạ?

Mã Gia Kỳ thu hết những cảm xúc của cậu vào trong tầm mắt. Run rẩy và sợ hãi, ánh mắt hắn tối đi. Bảo bối của hắn phải là người mà ai cũng phải e dè chứ không thể là người phải e dè người khác.

Đột nhiên hắn cảm thấy mình thật thất bại.

Mã Gia Kỳ xoa đầu cậu:

_ Em sợ Đinh Gia đến vậy sao?

Đinh Trình Hâm vẻ mặt tái đi gật đầu, từng trận đòn roi cùng những câu sỉ nhục của Đinh Linh và Phú Kim Loan trước kia như tua đi tua lại trong đầu cậu. Cơ thể của Đinh Trình Hâm lại thêm một đợt run rẩy, cậu rất sợ Đinh Gia. Cái này nhìn một cái sẽ lập tức thấy luôn.

Hắn đem Tiểu Bạch ném xuống thảm sàn mà ôm cậu lên đùi mình nhẹ giọng hỏi:

_ Vậy em có muốn trừng phạt họ không?

Đinh Trình Hâm khó hiểu nhìn hắn:

_ Trừng phạt gì ạ?

Mã Gia Kỳ ôn nhu đầy mắt xoa xoa đầu cậu:

_ Giống như tra tấn chẳng hạn!?

Đinh Trình Hâm rùng mình một cái nuốt nước bọt, sao cậu lại quên chứ!? Hắn là ác ma chính hiệu cơ mà! Cậu tuy ngốc nhưng tra tấn là gì cậu vẫn hiểu nha.

Cậu run rẩy nói:

_ Sẽ.... sẽ rất nhiều máu.

Mã Gia Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói:

_ Vậy không để cho em nhìn thấy, chỉ cho em nghe thấy tiếng của họ.

Đinh Trình Hâm ánh mắt run lên, lắp bắp:

_ Cả... cả cha cũng ở đây ạ?

Mã Gia Kỳ gật đầu:

_ Ông ta đã bán em vào nơi này nhằm mục đích chết thay cho Đinh Linh, không lẽ em không hận ông ta?

Đinh Trình Hâm khó khăn nói:

_ Nhưng mà... Đinh Nhi không có chết.

Mã Gia Kỳ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo của cậu:

_ Ừ, em không chết nhưng ông ta phải chết.

Đinh Trình Hâm không nhìn hắn nói:

_ Đinh Nhi... Đinh Nhi có thể không đi không?

Mã Gia Kỳ nhìn cậu như sắp phát khóc đến nơi thì không ép gì mà gật đầu rồi hỏi thêm một câu:

_ Vậy em muốn chúng chết thế nào?

Đinh Trình Hâm không muốn nghĩ liền nói:

_ Kỳ Kỳ... Kỳ Kỳ tự quyết định đi...

Mã Gia Kỳ thấy rõ cậu phản kháng nên không hỏi gì nữa mà hôn lên trán cậu một cái thật ôn nhu:

_ Được, tôi tự mình làm, mắt em không nhìn được thứ dơ bẩn.

Máu sẽ làm bẩn mắt bảo bối nhà hắn.

Đinh Trình Hâm gật gật, cậu không hề muốn nhìn thấy ba người nhà Đinh Gia. Vậy là cậu đã trả thù được cho mẹ sao?

Mã Gia Kỳ thấy tâm trạng cậu trùng xuống liền nhìn Huyên Yến:

_ Đưa Đinh Nhi ra ngoài đi dạo một chút đi, Huyên Yến.

Huyên Yến cúi người thành kính:

_ Vâng.

Đinh Trình Hâm tính ôm Tiểu Bạch lên thì hắn ngăn cậu lại cười nhạt mà nói:

_ Tôi mượn Tiểu Bạch của em một chút, được không?

Cậu hơi nghiêng đầu nhưng cũng gật đầu đưa Tiểu Bạch cho hắn và cùng Huyên Yến ra ngoài hoa viên đi dạo một lát. Trước khi đi còn không quên nhìn hổ con lưu luyến mấy cái.

Sau khi cậu đi thì vẻ mặt hắn thay đổi, nụ cười đã biến mất nhìn Tiểu Bạch đầy ghét bỏ:

_ Con hổ chết tiệt!

Nói xong hắn túm lấy cổ con hổ con rời khỏi đại sảnh Hắc Tư. Nhìn khung cảnh thật bạo lực làm sao, người ức hiếp hổ, rất ngược!!

______________

Trong căn phòng tăm tối tràn ngập dụng cụ tra tấn, căn phòng quen thuộc này chính là căn phòng tra tấn của Hắc Tư. Nơi đã kết thúc hai sinh mạng của Tụê Nghiên và Du Vân Phi.

Mùi máu lại ngập tràn khắp căn phòng như hai lần trước. Chỉ khác hiện tại có ba kẻ bị treo lên giá gỗ chứ không phải một kẻ.

Trương Cực và Trương Chân Nguyên thấy hắn xuống thì cúi người:

_ Đại thiếu/ Lão đại.

Trương Chân Nguyên nhanh chóng lấy một cái ghế tới cho hắn ngồi.

Mã Gia Kỳ ôm hổ con trên tay, ánh mắt lạnh lẽo và tàn độc nhìn ba người đang dày đặc vết thương treo trên giá gỗ.

Cả ba kẻ kia đều đã không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể nhìn hắn đầy căm hận.

Mã Gia Kỳ đón nhận ánh mắt đầy căm phẫn của ba người thì cười lạnh ném Tiểu Bạch xuống đất rồi nhìn Trương Cực ra lệnh:

_ Thả ba kẻ kia xuống đi.

_ Vâng!

Trương Cực đi đến ba cái cọc gỗ kia đem ba kẻ kia ném xuống dưới đất. Vết thương chồng chất và va đập xuống đất đau đớn mà không có sức hét lên khiến cho ba người kia thống khổ vô cùng.

Tiểu Bạch giương con mắt hổ phách đặc trưng của loài hổ lên nhìn hắn ở trên cao.

Mã Gia Kỳ nhìn hổ con với ánh mắt lạnh lẽo như cũ, tình địch với nhau sao có thể nhìn bằng mắt thường được!?

Hắn ra lệnh:

_ Tiểu Bạch, ba kẻ kia làm hại Đinh Nhi kìa. Tới xé xác chúng đi!

Tiểu Bạch giống như nghe hiểu lời hắn nhìn về ba người kia đang nằm bò ra đất. Mùi máu xộc lên đánh thức bản năng của chúa tể đồng hoang trong người của Tiểu Bạch.

Ánh mắt hổ con léo lên đi tới chỗ của ba kẻ kia.

Đinh Linh lúc này sợ hãi cố hết sức bình sinh thét lên:

_ Đừng qua đây con súc sinh này!!!

Tiểu Bạch nào có quan tâm cô ta bảo gì nó đâu, nó không hiểu được, nó chỉ quan tâm đến máu thịt trên người cô ta làm cho nó no bụng thôi.

Tiểu Bạch tiến đến người của Đinh Linh, nó liếm láp máu quanh bàn tay của ả ta rồi không cho ả ta cơ hội hất ra mà đưa miệng xuống nhanh như cắt ngoạm lấy một ngón tay của ả ta cắn phăng ra ngoài.

_ Aaaa aaaa!!!

Đinh Linh khóc thét lên lăn trên đất giương đôi mắt đầy thống hận nhìn lên Tiểu Bạch.

Đinh Phi Vũ thương con gái:

_ Linh Nhi....

Phú Kim Loan cũng rên rỉ:

_ Đừng động vào Linh Nhi..

Mã Gia Kỳ cười mỉa mai:

_ Nếu các người lo cho Đinh Trình Hâm được một phần như thế chắc chắn các người sẽ sung sướng cả đời.

Trương Cực và Trương Chân Nguyên nhìn một màn này không cảm xúc. Đinh Gia đáng bị như vậy từ sớm mới phải.

Lát sau chính là một màn xé xác người của một chú bạch hổ con mới được 4 tháng tuổi. Nó ăn một vài miếng thịt như tay chân mà thôi. Còn lại thì hổ con xé người ra rồi để mấy miếng thịt xé xuống ở đó.

Cảm giác này chắc chắn là vô cùng thống khổ.

Sau một hồi cắn xé Đinh Gia thì cơ thể của Tiểu Bạch đã nhuốm màu máu tươi. Nó đi đến dưới chân của hắn nhìn hắn với ánh mắt ngây ngô.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Gia một hồi la hét đều đã chết không nhắm mắt. Tay chân văng khắp nơi, máu thịt lẫn lộn, thi thể không toàn vẹn thì hài lòng.

Hắn nhìn Trương Chân Nguyên:

_ Đem nó đi tắm đi, tắm sạch một chút. Không được để Đinh Nhi phát hiện nó vừa ăn thịt người.

Trương Chân Nguyên nhận mệnh ôm Tiểu Bạch lên tay, nó ngoan vô cùng giống như con vật khát máu lúc nãy không phải là nó vậy.

Trương Chân Nguyên nhìn Tiểu Bạch đầy máu đang ở trên tay lại nhìn hắn nói:

_ Đại thiếu, sau này không nên cho nó ăn thịt người. Nó sẽ làm hại đến phu nhân.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!