Lọc Truyện

Bảo Bối Hay Khóc Của Mã Tổng - Kỳ Hâm

Hắc Tư lặng ngắt như tờ khi nghe Đinh Trình Hâm thốt lên như thế.

Hạ Tuấn Lâm trong lòng cuời lạnh:

_" Du Vân Phi, lần này cô chết thảm lắm! "

Tống Á Hiên cũng cười lạnh mà nghĩ:

_" Động ai không động lại cứ nhất quyết phải động tới Mã thiếu phu nhân. "

Ngao Tử Dật trong lòng niệm chú đại bi:

_" Nam Mô A Di Phật, mong cho linh hồn hãy siêu thoát đừng có mà tìm về. Tìm về là vạn kiếp bất phục luôn. "

Mã Gia Kỳ mặc cho Đinh Trình Hâm khóc, sát khí của hắn vẫn như cũ nghi ngút bốc lên:

_ Là tôi không tốt, là lỗi của tôi.

Nói xong hắn ôm cậu đi qua Du Vân Phi, không nhìn ả ta, hắn ra lệnh:

_ Du Vân Phi, giao cho Hạ Tuấn Lâm, giết!

Du Vân Phi nghe thấy thế thì chấn động nhìn Mã Gia Kỳ đang dần khuất bóng trên cầu thang hét lên căm phẫn:

_ Lão đại! Lão đại! Em đã làm gì sai? Em chỉ đánh một thằng tiện nô thì có gì sai chứ!?

Tiếng nói của Mã Gia Kỳ vọng lại:

_ Sống không được, chết không xong!

Du Vân Phi nghe thấy lời nói tàn nhẫn kia mà toàn thân rét run không nói được lời nào.

Hạ Tuấn Lâm nở nụ cười trào phúng nhìn ả nói:

_ Còn không biết mình sai chỗ nào sao? Người cô vừa mới gọi là tiện nô kìa, là Mã thiếu phu nhân tương lai, là chủ nhân của Hắc Tư này trong tương lai.

Du Vân Phi sụp đổ, con ngươi ả ta đảo qua đảo lại không giấu nổi sợ hãi trong đáy mắt.

Hạ Tuấn Lâm lạnh lẽo mà bước tới:

_ Vào việc thôi, Mã Ca giao cô cho tôi mà.

Du Vân Phi lúc này đột nhiên tỉnh táo mà đứng dậy chạy tới bên Nghiêm Hạo Tường mà khẩn thiết van xin:

_ Tường Ca, anh mau giúp em đi, em không muốn chết đâu! Anh thương em mà phải không?!

Chưa một ai nói được câu gì thì...

_ Á!

Du Vân Phi bị một lực nào đó rất mạnh đạp từ sau lưng khiến ả ta ngã về phía trước. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cứ như vậy đập thẳng xuống nền đất lát gạch cẩm thạch đen sang trọng của Hắc Tư.

_ Có bao nhiêu cái mạng mà dám động vào thiếu gia?

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Hạ Tuấn Lâm, Tống Á Hiên, Ngao Tử Dật cùng Nghiêm Hạo Tường quay người lại nhìn người nói ra câu nói đậm lệ khí kia.

Du Vân Phi khó khăn chống tay đứng dậy quay ngoắt nhìn lên chỉ thẳng mắng:

_ Một con tiện nô mà cũng dám mắng tao?

Không sai, chính là Huyên Yến, hai nữ hầu kia đã biến mất từ sớm và hiển nhiên là đi báo cho Huyên Yến về việc của cậu.

Ngao Tử Dật thấy Huyên Yến một thân khí trành lạnh lẽo đi tới thì kéo Nghiêm Hạo Tường ra một bên:

_ Trận chiến của nữ nhân, chúng ta chỉ nên xem kịch thôi.

Huyên Yến đi tới còn cúi người thi lễ lịch sự với bọn Hạ Tuấn Lâm đứng ở đó sau đó đi tới trước mặt của Du Vân Phi cười một cái thật “ dịu dàng ” :

_ Du Vân Phi, cô có danh phận gì mà mắng tôi tiện nô?

Du Vân Phi giờ phút này còn cao ngạo:

_ Tao là tiểu thư Nghiêm Gia, là chủ nhân còn mày chỉ là.. Á!!!

Ả ta chưa nói xong thì đã bị một cái tát giáng xuống mà ngã nhào ra đất thêm một lần.

Huyên Yến nhìn ả ta bằng con mắt tràn ngập sự khinh bỉ:

_ Tiểu thư Nghiêm Gia? Cô mang họ Du, không phải họ Nghiêm. Cô còn tơ tưởng tới Nghiêm thiếu Nghiêm Hạo Tường nữa đúng chứ!? Tôi hiểu được.

Huyên Yến nhìn qua Hạ Tuấn Lâm rồi lại nhìn Nghiêm Hạo Tường quay qua nhìn Du Vân Phi đang ngã dưới đất mà lạnh lùng nói:

_ Thích một người không sai, nhưng thích người không nên thích là cô sai!! Cô không nhìn xem mình có bao nhiêu tương xứng mà dám tơ tưởng tới Nghiêm Thiếu!? Hạ Thiếu luôn không nói gì với cô, Nghiêm thiếu luôn không nói gì với cô là cô tưởng mình thắng à? Không phải đâu, là họ khinh thường cô, coi khinh cái loại bẩn thỉu không từ thủ đoạn như cô!!

Du Vân Phi bị Huyên Yến nói tới đỏ mặt tía tai mà không biết đáp lại cái gì:

_ Mày...!!!

Huyên Yến ánh mắt khẽ đổi trở nên hung ác:

_ Câm miệng đi!!

Cô lập tức đá một cái thật mạnh vào mặt của Du Vân Phi khiến cho ả ta thét lên thảm thiết.

Huyên Yến cúi người nắm lấy tóc ả mà lôi lên khẽ nói vào tai ả:

_ Cô tưởng ở Hắc Tư không có camera à? Chỉ là nó quá nhỏ nên cô không thấy thôi. Hình như cô lôi thiếu gia tôn quý của tôi lên thế này phải không? Chúng ta chờ cuộc vui nhé!

Nói xong Huyên Yến thẳng tay vứt Du Vân Phi xuốg đất. Máu mũi của cô ả đã chảy tận cằm rồi.

Huyên Yến sau đó lập tức thu lại ánh mắt hung tàn quay sang nhìn Hạ Tuấn Lâm với một đôi mắt tràn đầy sự ôn nhu cùng cung kính như bình thường mà thỉnh cầu:

_ Hạ thiếu, tôi vừa mới nghe thấy Đại thiếu giao Du Vân Phi cho ngài, ngài không phiền nếu tôi chơi đùa với cô ta một chút chứ!? Tôi chỉ chơi đùa với cô ta một lát thôi, giết vẫn sẽ để ngài làm.

Hạ Tuấn Lâm giật giật khóe miệng xua xua tay:

_ Không... không phiền đâu, cô.. cứ tùy tiện là được.

Huyên Yến cười dịu dàng mà nhìn Nghiêm Hạo Tường nói:

_ Ngài cùng Hạ thiếu nên sớm kết hôn đi, Hạ thiếu cũng 19 tuổi rồi đó.

Nói xong Huyên Yến lôi xềnh xệch Du Vân Phi đi ra khỏi cửa nhà chính Hắc Tư, cả thân người ả lê lết dưới đất cả than cũng không than được lấy một câu.

Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ Huyên Yến kéo lê cả người Du Vân Phi đi mà rùng mình một cái:

_ Huyên Yến đáng sợ quá! Khí tràng của cô ấy không thua gì Mã Ca luôn.

Ngao Tử Dật gật đầu đồng tình:

_ Huyên Yến này mà được huấn luyện thì chắc chắn sẽ là một sát thủ giỏi.

Nghiêm Hạo Tường đi tới cạnh Hạ Tuấn Lâm nắm lấy tay y:

_ Hạ Nhi, đừng giận nữa, cô ta cũng sắp chết rồi...

Hạ Tuấn Lâm ánh mắt ghét bỏ hất tay Nghiêm Hạo Tường ra, khoác tay Tống Á Hiên kéo người bỏ đi:

_ Đi thôi Hiên Hiên, chúng ta tâm sự tí xem tối nay nên hành hạ Du Vân Phi thế nào cho Đinh Nhi hả dạ.

Tống Á Hiên gật đầu:

_ Ừm đi thôi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn hai nam nhân xinh đẹp như hoa đi mất thì cười khổ, Ngao Tử Dật vỗ vai người em trai:

_ Hạo Tường, Hạ Nhi sẽ hết giận nhanh thôi, em mặt dày tí lên là được.

___________________

Mã Gia Kỳ không ôm cậu về phòng của cậu mà hắn ôm cậu về phòng của mình đặt cậu xuống giường nhẹ nhàng như cậu rất mỏng manh, chạm một cái là sẽ vỡ vậy.

Đinh Trình Hâm dựa người vào thành giường, ánh mắt trở nên mơ hồ, khóe mi thì nước mắt vẫn chảy ra. Trong đôi mắt của cậu tràn ngập sự tủi thân, thân thể này của cậu thật sự hiện tại quá mệt mỏi. Thấy không? Cậu nói, cậu muốn chết!

Mã Gia Kỳ ngồi xuống giường cạnh cậu mà nắm lấy bàn tay tinh xảo mà gầy gò của cậu vuốt ve:

_ Đinh Nhi, em không thể chết được.

Đinh Trình Hâm ánh mắt khẽ động nhìn Mã Gia Kỳ đang vuốt ve tay mình, ánh mắt hắn nhìn vào cậu giống như run rẩy vậy cậu nói bằng giọng khàn đặc:

_ Anh không ghét Đinh Nhi sao?

Mã Gia Kỳ ánh mắt tràn ngập chua xót nhìn cậu hỏi:

_ Tại sao em nghĩ tôi ghét em?

Đinh Trình Hâm ánh mắt đờ đẫn như dại ra nhìn hắn mà nói:

_ Nếu... không ghét Đinh Nhi, tại sao Đinh Nhi luôn như thế này? Đinh Nhi sống chả lẽ là có tội sao? Vậy hay... anh giết Đinh Nhi đi, Đinh Nhi muốn gặp mẹ... chỉ có mẹ... mới cho Đinh Nhi, an toàn...

Mã Gia Kỳ nghe những lời nói của cậu mà tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt lập tức ôm chặt lấy cậu vào lòng, gắng sức mà siết:

_ Là tôi không tốt, tôi không bảo hộ được cho em, từ giờ nhất định sẽ không! Sẽ không có một ai dám tổn hại đến em nữa, không bất cứ kẻ nào hết!

Đinh Trình Hâm mắt trừng lớn nhìn Mã Gia Kỳ đang ôm mình vào lòng, cậu không có sức, Đinh Trình Hâm cười một cái tràn ngập vẻ ngây thơ mà gục xuống vai hắn:

_ Đinh Nhi... đói, Đinh Nhi... lạnh...

Mã Gia Kỳ vội buông Đinh Trình Hâm ra mà nói:

_ Ngoan, tôi không ghét em. Nếu như em chết rồi thì Hạ Nhi sẽ làm sao đây? Em chết thì Huyên Yến sẽ làm sao? Không phải chỉ mẹ em, họ cũng sẽ cho em cảm giác an toàn. Tôi cũng vậy, sẽ bảo vệ em.

Trương Chân Nguyên từ bên ngoài hớt hải chạy vào phòng ngủ của hắn, thấy hắn thì cuống cuồng xin lỗi:

_ Xin lỗi Đại thiếu, là do tôi nóng vội quá mà thôi, Đinh thiếu....

Mã Gia Kỳ phất tay lệnh:

_ Đinh Nhi đói rồi Trương Ca.

Trương Chân Nguyên hiểu ý:

_ Vâng.

Lát sau Đinh Trình Hâm trên người khoác áo sơ mi đen của Mã Gia Kỳ ngồi trong chăn của hắn mà ăn cháo nóng. Bệch sạch sẽ cái gì? Quan trọng hơn cậu sao!? Lý Thiên Trạch trước đó có dặn riêng hắn cậu mới hồi phục nên không thể nào ăn những loại thức ăn kia mà tạm thời khoảng mấy ngày đầu khi tỉnh lại phải ăn cháo. Uống thuốc đúng giờ sáng một lần tối một lần sau hay trước ăn đều được.

Hắn ngồi ở đó nhìn cậu ăn từng thìa cháo, trong lòng hắn vừa chua xót vừa tức giận.

Một hồi Đinh Trình Hâm ăn xong cháo nóng thì lại lim dim buồn ngủ. Cậu nằm trên giường của hắn mà ngủ luôn. Có lẽ lần này ngủ cậu sẽ ngủ một mạch sang ngày mai luôn mất. Bởi vì hiện tại đã sắp đầu giờ chiều rồi.

Mã Gia Kỳ thấy cậu ngủ thì khẽ xem lòng bàn chân của cậu. Vốn dĩ thời gian 8 ngày cậu nằm trên giường thì nó đã lành. Thế mà hiện tại lại đỏ lên rồi, hắn nhìn mà tim gan đau thắt lại.

Mã Gia Kỳ lạnh mặt ngồi vào ghế trong phòng ngủ bật máy tính lên xem một lượt hết những thứ có trong camera. Mã Gia Kỳ cười lạnh cất giọng:

_ Trương Ca.

Trương Chân Nguyên đứng cạnh hắn mà nói:

_ Có tôi.

_ Du Gia, diệt sạch đi, không chừa bất kì một vật sống nào, chỉ cần thở thì đều giết đi.

_ Vâng!

.....

Tối đó, Du Vân Phi bị trói trên xà nhà rũ người dốc xuống, máu theo thẩn ả ta chảy qua rớt xuống dưới nền đất trắng tinh của phòng tra tấn. Nơi này cũng là nơi kết thúc sinh mạng của Tuệ Nghiên một cách tàn nhẫn.

Hạ Tuấn Lâm cùng Tống Á Hiên ngồi trên ghế, hai người chống cằm nhìn từng giọt máu trên cơ thể ả ta rỏ xuống nền đất.

Hạ Tuấn Lâm nhìn người phụ nữ đang đứng cạnh mình hỏi:

_ Sinh Phương Vũ, chị cho cô ta uống cái gì đấy?

Nguời phụ nữ gọi là Sinh Phương Vũ cười cười:

_ Không có gì, một loại thuốc thôi.

Tống Á Hiên cũng thắc mắc:

_ Thì ai cũng biết là thuốc nhưng mà chị cho cô ta uống thuốc gì mới được chứ?

Phương Vũ lạnh nhạt, ánh mắt lóe lên tỉa hung tàn:

_ Thuốc này sẽ khiến cho máu của cô ta từ từ chảy xuống từng chút một. Mất từng chút máu đến khi cả người hóa thành một cái xác khô thì thôi. Nếu không các em nghĩ các em đánh cô ta thảm hại thế mà cô ta chỉ chảy có chút máu thế này sao?

Tống Á Hiên vỡ lẽ gật gật:

_ Hèn gì cô ta chảy ít máu thế, thì ra là từ từ à.

Hạ Tuấn Lâm cũng gật gật theo sau đó đột nhiên hỏi:

_ Mà sao chị lại tới đây thế chị Vũ? Đột nhiên cái xuất hiện khiến em hết hồn!

Sinh Phương Vũ cười xua tay:

_ Tin tức Đinh Nhi bị thương truyền tới Mã Gia, dì Ngân nói chị tới đây giải quyết. Có loại thuốc này, cô ta sẽ có thể tự mình cảm nhận được cái chết của mình đến từ từ, đau đớn nhưng lại không thể làm gì được, rất vui mà..

Hai người kia gật gật:

_ Ừm ừm...

Sin Phương Vũ là chị của hắn bên đằng nhà ngoại, trước đây là sát thủ thuộc khu A của tổ chức hiện tại đã lấy chồng ở nhà nuôi con rồi. Tuy rửa tay gác kiếm nhưng thủ đoạn thì không phải dạng vừa đâu, chọc vào là bay đầu. Lần này Sinh Phương Vũ tới Mã Gia chơi trùng hợp, thế là Sinh Tuyết Ngân bèn điên máu muốn cô đến Hắc Tư xử lý Du Vân Phi.

Sáng hôm sau, Đinh Trình Hâm tỉnh dậy trên giường của Mã Gia Kỳ, hắn bước từ trong nhà tắm ra nhìn thấy cậu thức ánh mắt liền dịu đi một nửa:

_ Dậy rồi sao Đinh Nhi?

Đinh Trình Hâm nhìn hắn gật gật, cậu không thấy sợ hắn như trước nhưng mà vẫn thấy rén lắm.

Mã Gia Kỳ mặc xong quần áo thì đi đến giường, trên tay là một cái áo choàng không quá dày khoác lên người cho cậu rồi ôm cậu lên tay:

_ Ăn sáng xong, em còn phải uống thuốc.

Đinh Trình Hâm giật mình ôm chặt cổ hắn, lại nghe hắn nói uống thuốc thì nhăn mày giọng mũi khàn khàn nói:

_ Thuốc... đắng lắm.

Mã Gia Kỳ lòng mềm ra, cậu giống như đang làm nũng với hắn ấy. Lòng mềm đấy nhưng uống thuốc thì vẫn phải uống:

_ Uống xong tôi cho em kẹo, được chứ?

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!