Lọc Truyện

Bà Mối, Làm Thê Tử Của Ta Nhé

Hắn vừa mở cửa bước ra ngoài lại đụng mặt một người thân hình cao to tay cầm túi rau quả, Mã Khê nghỉ hoặc trợn tròn mắt nhìn Đoàn Phi, sớm như vậy tại sao Đoàn bổ đầu lại từ trong nhà Từ đại ca đi ra? Mặt mài còn hớn hở lạ thường, là có chuyện gì đã xảy ra?

Mã Khê nhìn Đoàn Phi hỏi:

"Đoàn bổ đầu, sớm như vậy sao lại..."

Mã Khê nói chưa hết câu, Đoàn Phi dường như hiểu được khúc mắc trong lòng ông, hắn mỉm cười xua tay.

“Chỉ là tối qua ta đến Từ gia ngủ ngờ, không có sự tình gì đáng lưu tâm... Mã bổ đầu mới sáng sớm đã tới, là gặp nhạc phụ đại nhân sao?"

“Ngủ nhờ?... Nhạc phụ?... Chẳng hay, tại sao ngươi lại đến Từ gia ngủ nhờ, Đoàn phủ không có chỗ cho ngươi ngủ sao?... Còn có, trong Từ gia ai là nhạc phụ của Đoàn bổ đầu đây?" Mã Khê nhíu mày hỏi.

Đoàn Phi gãy gãy đầu sau đó nghiêm túc đứng thẳng người, trịnh trọng nói:

“Thật ra cũng không hẳn là ngủ nhờ, cái đó rất khó nói... Tóm lại, ba ngày sau là lễ thành thân của ta cùng Từ Liên, tất nhiên Từ bá bá là nhạc phụ đại nhân của ta rồi, trước sau gì cũng gọi vậy thì gọi luôn cho thân mật. Đến lúc đó Mã bổ đầu nhớ đến tham gia chung vui cùng chúng ta đó."

Tuy Mã Khê đã không còn là bộ đầu của huyện đường nữa, nhưng tất cả người trong Hoàng Mai trấn đều quen miệng nên cứ gọi ông là Mã bổ đầu, cũng là vì tôn kính và biết ơn ông đã góp sức vì người dân trong trấn giữ gìn bình yêu. Hiện tại Đoàn Phi cũng gọi như

thế đâm ra thành quen. Sau khi nói xong vài câu ngắn gọn hắn đưa tay lên nắm thành quyền hành lễ một cái rồi rời đi. Mã Khê cũng đẩy cửa nhà Từ Bá bước vào.

Từ Bá nhìn thấy Mã Khê đến liền gọi Từ Liên đi pha trà, Mã Khê vừa vào đã hướng Từ Bá hỏi:

“Từ đại ca, Đoàn thiếu gia sao lại từ trong nhà của huynh đi ra, còn gọi huynh là nhạc phụ, cái này là thế nào?"

Từ Bá kéo ghế ngồi xuống thở dài, “Hắn tối qua đưa ta về rồi đột nhiên muốn ngủ lại, ta cũng không thể nào đuổi hắn được... Một tháng trước, Đoàn phủ mở yến tiệc mời các bà mối đến, mục đích là muốn tìm cho Đoàn thiếu gia một thê tử. Ta chỉ muốn a Liên đến đó được ăn ngon một bữa, ai có ngờ... Đoàn thiếu gia lại nhìn chúng a Liên, muốn ái nữ của ta làm mai mối cho hắn... Một tháng nhanh chóng qua đi, cứ ngõ chuyện chỉ có thế, không làm mai được thì thôi, nào ngờ Đoàn thiếu gia lại nói, nếu không có người như ý muốn của hắn, sẽ bắt a Liên thế vào, bằng không phải bồi thường cho hắn năm trăm lượng vàng tiền sính lễ."

“Cái gì? Hắn sao có thể ngang ngược đến thế?" Mã Khê tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

Từ Bá rơm rớm nước mắt, “Sính lễ hắn cũng mang tới rồi, hắn nói là do a Liên không đến Đoàn phủ báo cho hắn một tiếng, để hắn đợi chờ quá lâu, sính lễ đã kỳ công chuẩn bị không thể bỏ được... Chúng ta thật sự không biết nên làm sao."

“Vậy a Liên có phản ứng gì không?" Mã Khê hỏi.

Từ Bá và Mã Khê là huynh đệ kết nghĩa nhưng xem nhau như ruột thịt trong nhà, sở dĩ mấy năm qua Từ Bá có thể sống yên ổn nuôi Từ Liên cùng hai hài tử lớn khôn tất cả là nhờ vào Mã Khê. Đối với một thư sinh trói gà không chặt lại từ nơi khác đến, thê tử mang bệnh

nặng qua đời, nhà bốn miệng ăn nếu không có Mã bổ đầu chắc chắn không thể sống đến ngày hôm nay. Vì vậy, tất cả sự tình đối với người đệ đệ này Từ Bá không hề muốn giấu giếm.

"Mã đệ, A Liên nói sẽ đồng ý thành thân cùng Đoàn thiếu gia, khi vào cửa Đoàn phủ, nó sẽ tìm cách trốn ra khỏi đó, nhưng ta thật sự rất lo lắng, Đoàn phủ đồng người như vậy, a Liên liệu có thoát thân được không.

Mã Khê im lặng một lúc thì thấy Từ Liên mang theo ấm trà đi tới, nàng cúi đầu với ông rồi rót trà vào chén đưa đến chỗ Mã Khê.

Ông nhận lấy chén trà thông thả uống một ngụm, đặt chén lại lên bàn, nói: “A Liên làm như vậy cũng không phải không được, vì khi kiệu hoa vào cửa rồi thì Đoàn Phi không thể trở mặt đến Từ gia đòi người được... 'Ta mặc dù biết khá rõ về Đoàn Phi, tuy hắn là người quân tử trượng nghĩa, nhưng trong chuyện gia thất, nam nhân có thể phóng túng, Đoàn phủ lại là danh gia vọng tộc, tam thê tứ thiếp tất nhiên không thể thiếu, chỉ e sau này ủy khuất cho a Liên... Nếu cả hai lưõng tình tương duyệt thì đã đành, đằng này hắn lại bức ép, bước đầu đã vậy, sau này có thể hay không xem thường nương tử nghèo khó, có mới nới cũ... Nếu a Liên không yêu thích hắn, chỉ sợ phải chịu khổ cả đời."

“Nhưng Đoàn phủ đồng người như vậy..." Từ Bá hoang mang nói.

Mã Khê nhìn Từ Liên rồi nhìn Từ Bá mỉm cười.

“Trong Đoàn phủ chỉ có hai người được xem là đối thủ của a Liên, người thứ nhất là Đoàn phu nhân, nhưng lúc đó bà ấy cùng Đoàn viên ngoại phải tiếp khách không thể để ý đến tân nương được. Người thứ hai là Đoàn Phi, nếu cùng hắn đánh nhau chỉ sợ kinh động

đến tất cả mọi người, lúc đó khó mà rời đi."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!