13.
Chúng ta theo phụ thân Long Thiên trở về lãnh địa của họ.
Tiểu Thiên trở thành thiếu chủ, được cha bận rộn dẫn đi gặp nhiều người.
Còn giữa ta và Tề Kha lại trở nên kỳ lạ, có lúc chỉ có hai người thì thậm chí còn ngượng ngùng.
Một ngày nọ, khi ta nói chuyện với Đào Vân Nhi, cô ấy nói: "Thực ra mấy năm nay ta thấy hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng nếu hai người đã thích nhau, tại sao không thử tiến thêm một bước?"
Ta im lặng.
Mười mấy năm tình bạn tiến thêm một bước, hình như không dễ dàng như vậy.
Vết thương của Tề Kha nhanh chóng lành lại, rảnh rỗi hắn thường theo cha Long ra sân tập.
Ta thì rảnh hơn, nên thường nằm trong thư phòng đọc sách.
Hôm nay, khi đang lật sách, đột nhiên có một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào đầu ta.
Ta ngẩn người, vì cuốn sách này có tên là "Đoạt Thiên Lục", chính là cuốn sách mà chúng ta đã xuyên vào!
Nếu ngay cả tình tiết tiếp theo cũng có, thì chẳng phải ta sẽ vô địch sao!
Ta hưng phấn lật mở, nhưng phát hiện chỉ có một chút, cập nhật đến khi Tiểu Thiên bốn tuổi, tức là đúng thời điểm hiện tại.
Câu cuối cùng viết: "Cái chết của mẹ nuôi Giang Nhan Thanh đã gieo một hạt giống hận thù trong lòng Long Kình Thiên, cậu ấy thề sẽ trở thành người mạnh nhất thiên hạ, để có thể bảo vệ người mình yêu."
Như có một tia sét đánh trong đầu ta.
Cuốn sách rơi xuống đất.
Ta sẽ chết?
Thế thì chơi cái quái gì nữa!
Ta không nói không rằng chạy ra ngoài, bế Tiểu Thiên đang chơi trong sân vào, rồi nghiêm nghị nói với cậu bé: "Từ bây giờ, ta không phải mẹ nuôi của con, ta là chị gái của con."
Sau đó ta lại lật mở sách.
Trên đó viết: "Cái chết của chị gái Long Kình Thiên, Giang Nhan Thanh..."
Ta lập tức gập sách lại: "Ta nói nhầm rồi, ta là dì của con."
Rồi ta lại mở sách: "Cái chết của dì Long Kình Thiên, Giang Nhan Thanh..."
Ta mạnh mẽ ném cuốn sách xuống đất: "Ta là ông của con!"
Cuốn sách nằm trên đất mở ra đúng trang đó: "Cái chết của ông Long Kình Thiên, Giang Nhan Thanh..."
Ta : "..."
Mệt quá, huỷ diệt đi thôi.
14.
Chắc là ta đứng đờ ra khá lâu, Tiểu Thiên kéo tay áo ta: "Mẹ nuôi, người sao vậy?"
Ta cúi đầu nhìn cậu bé, gượng cười: "Nếu có một ngày, mẹ nuôi không thể ở bên con nữa, Tiểu Thiên có buồn không?"
Cậu bé gật đầu: "Có. Nhưng người buồn nhất chắc chắn là cha nuôi."
Ta ngạc nhiên.
Tiểu Thiên giọng non nớt nói: "Vì cha nuôi thích mẹ nuôi nhất mà."
Ta: "Tại sao?"
Tiểu Thiên bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: "Cha nuôi luôn nhìn mẹ nuôi cười, lần trước con lén đưa bánh hoa quế cho mẹ nuôi cũng là cha nuôi đưa cho con, cha nuôi còn hay ôm con và nói, sau này nhất định phải bảo vệ mẹ nuôi, mẹ nuôi sợ chết nhất mà."
Ta bật cười, cười mãi rồi khóc.
Nếu ta chắc chắn sẽ chết, thì còn sợ gì nữa.
Độc thân bao năm, chưa từng có bạn trai thật sự, chết đi chắc chắn sẽ bị các linh hồn khác cười nhạo.
Khi Tề Kha về, ta đang uống rượu trong sân, hắn ta hớn hở chạy vào, đứng trước mặt ta , khoe khoang: "Nhìn xem ta có gì khác không?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn ta.
Trán hắn còn đẫm mồ hôi, đôi mắt sáng ngời, trông rất ngốc nghếch.
Thế nên ta cười lắc đầu.
Tề Kha vén tay áo khoe cơ bắp: "Ta và Long huynh luyện tập ở sân lâu như vậy, nhìn xem, hiệu quả không tệ chứ."
Ta hỏi: "Sao đột nhiên lại tập luyện?"
Tề Kha liếc ta một cái không vui: "Cũng không phải do ai đó nói ta không có vẻ oai phong như Long huynh, thế nào, giờ đã oai phong chưa?"
"Không có vẻ oai phong, chỉ có vẻ ngốc nghếch."
...
Tề Kha xụ mặt không thèm để ý đến ta.
Ta hơi say, bước đến gần hắn ta, Tề Kha cố ý khoanh tay quay đầu đi: "Ta nói cho ngươi biết, ta thật sự giận rồi, ngươi khó lòng dỗ ta được, dù cho ngươi..."
Hắn ta chưa kịp nói hết câu, ta nhón chân hôn hắn.
Tề Kha đứng đơ ra, hồi lâu sau, hắn chạm vào môi ngây ngốc nhìn ta.
Ta nghiêm túc nói: "Năm nhất đại học, có một chàng trai tỏ tình với ta , kết quả là ngươi đánh cậu ta một trận."
Tề Kha sốt ruột: "Tên khốn đó chẳng phải người tốt!"
Ta : "Ý ta là, người đó phá hỏng một mối tình của ta , nên phải bồi thường một người cho ta chứ."
Tề Kha: "Ta vừa nói là..."
Hắn sững lại.
Chầm chậm quay đầu nhìn ta .
Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, thấy hắn ta phản ứng như vậy đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vội vàng lấp liếm: "Chuyện đó, ta uống say rồi, ngươi đừng coi là thật."
Nói xong định chạy đi, nhưng bị Tề Kha kéo lại, hắn giữ chặt cổ ta , mạnh mẽ và nồng nhiệt hôn xuống.
15.
Những ngày sau đó, ta và Tề Kha như hình với bóng, gần như ngày nào cũng dính lấy nhau.
Thời tiết đẹp thì chúng ta ra hồ chèo thuyền.
Thời tiết xấu thì dựa vào nhau dưới hiên ngắm mưa.
Ngày nào cũng ra phố tìm những món ăn mới lạ.
Thỉnh thoảng hai đứa cùng nhau vào bếp, làm cho bếp núc rối tung rối mù.
Ta thường nhìn Tề Kha mà ngẩn người, nghĩ rằng nếu những ngày như thế này không dừng lại thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, ta đã sớm biết kết cục của mình.
Những ngày này trôi qua nhiều, ta cũng thấy không cam lòng, tại sao lại phải lấy mạng ta ra để hiến tế trời!
Vì vậy, sau vài đêm không ngủ, ta quyết định thú nhận với Tề Kha, hai người cùng nhau nghĩ cách, có khi lại có giải pháp nào đó.
Buổi trưa sau khi ăn xong, Tề Kha phơi nắng trong sân, ta lấy cuốn "Đoạt Thiên Lục" ra: "Ngươi xem cái này đi."
Tề Kha liếc mắt nhìn, mặt đỏ bừng: "Hôm qua không phải mới theo sách...?"
Ta : "Đây không phải là tranh xuân cung!"
Tề Kha mù mịt ngồi dậy: "Vậy là cái gì?"
"Đây là cuốn sách chúng ta đang sống."Ta hít một hơi sâu nói, "Ta có một chuyện giấu ngươi lâu rồi, ngươi lật đến trang tám mươi chín đi."
Tề Kha không hiểu sao lại mở sách, sau đó nhìn vào nội dung bên trong và chìm vào suy nghĩ.
Nhìn hắn ta như vậy, ta không kìm được mà đỏ hoe mắt: "Phải làm sao đây..."
Tề Kha nhíu mày nhìn ta : "Cái người tên Tề Đậu Đậu này là ai?"
“Ta cũng... cái gì?"
Ta giật cuốn sách lại, chỉ thấy trên đó viết rõ ràng:
"Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tề Đậu Đậu, Long Kình Thiên đã biết cô nương ấy sẽ là người yêu của mình suốt đời, thề sẽ trở thành người mạnh nhất thiên hạ để bảo vệ người mình yêu."
???
"Tề Đậu Đậu là ai?" Ta hoang mang, "Trước đó vẫn còn viết rằng cái chết của ta khiến Tiểu Thiên thề trở thành người mạnh nhất thiên hạ mà, vậy là ta không cần chết nữa? Trời ơi! Ta không cần chết nữa!"
Vừa nói xong, Tiểu Thiên cầm cây kẹo hồ lô chạy từ ngoài sân vào.
Ta không kìm được mà ôm lấy cậu bé hôn mấy cái.
Tiểu Thiên lau nước miếng trên mặt, sau đó đột nhiên nhìn ta rất lạ.
Ta có chút hoảng sợ: "Sao thế?"
Tiểu Thiên xoa bụng ta , cười hì hì nói: "Đậu Đậu."
"Gì cơ?"
Tiểu Thiên quay vòng quanh ta : "Mẹ nuôi có em bé trong bụng, ồ, con có em gái để chơi cùng rồi."
Ta theo phản xạ quay đầu nhìn Tề Kha, hắn như bị sét đánh đứng đờ ra.
Phải mất vài giây ta mới dần nhận ra.
Có thể ta sắp trở thành mẹ vợ của nam chính rồi.
Ồ, kích thích quá.
16.
Tề Kha tức giận.
Bởi vì ta đã biết mình sẽ chết, nhưng lại giấu hắnta lâu như vậy mà không nói.
Hắn giận dỗi ngồi buồn bã trên giường, đầy vẻ uất ức: "Bây giờ đêm nào ta cũng gặp ác mộng, đều là ngươi nói ngươi sẽ chết, Giang Nhan Thanh ngươi thật độc ác, nếu kịch bản không thay đổi, ngươi định để ta làm góa phụ à?"
Ta ngồi bên cạnh dùng tay chọc Hắn ta: "Thì ta đã định nói với ngươi rồi mà."
Tề Kha hừ một tiếng.
Ta nghĩ có lẽ hắn cần yên tĩnh một chút.
Vì vậy, ta trèo vào chăn tự mình ngủ.
Một lát sau, cơ thể ấm áp bên cạnh rúc vào ta, Tề Kha ôm lấy ta, úp mặt vào lưng ta. Ban đầu ta không biết hắn đang làm gì, cho đến khi cảm nhận được sự ẩm ướt ở lưng.
Hắn ta khóc rồi?
Khóc rồi!
Trời ơi, Tề Kha là ai? Người từng bị gãy xương khi đánh nhau mà không rơi một giọt nước mắt đấy!
Ta nhất thời không biết phải làm sao.
Tề Kha từ phía sau cất giọng buồn bã: "Sau này đừng có lần thứ hai."
Ta ngoan ngoãn đáp: "Được."
Hắn ta ôm chặt ta, rồi lại hừ một tiếng: "Ta thấy Long Kình Thiên không xứng với Đậu Đậu nhà chúng ta."
Ta: "..."
Ngươi đổi chủ đề nhanh thật đấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!