Lọc Truyện

“Vâng!”

Hồng Chúc cung kính đáp.

Mộ Nghiêu nghe hai người nói chuyện thì cảm thấy hơi kỳ lạ, quả nhiên nữ tử mặc y phục màu đỏ này không phải người thường.

Sợ là bối cảnh Lý gia còn thâm sâu hơn họ tưởng nhiều.

Trên đường Đô Thành, Lý Hiển Duy và Mộ Nghiêu sóng vai đi cùng nhau, hai người đang kẻ xướng người họa tán thưởng cảnh phồn hoa của Đô Thành.

So sánh với thành Du Châu thì Đô Thành náo nhiệt hơn nhiều, người tới người lui tấp nập, chỗ nào cũng có tiếng buôn bán.

Hai người vừa đi chưa được bao lâu thì thấy bách tính phía trước kinh hãi nhường đường để một đám người xồng xộc lao ra.

Mộ Nghiêu nhìn người đang lao đến thì ngây người, còn mặt Lý Hiển Duy lộ ra một nụ cười xán lạn.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Chính là hẳn ta!”

Trần Dật Phi dẫn đầu đám người đó, sau khi nhìn thấy Lý Hiển Duy thì tức giận nói: “Các huynh đệ, đánh hẳn ta!”

“Dật Phi, không được làm càn!”

Mộ Nghiêu thấy vậy, vẻ mặt trở nên âm trầm, lên tiếng quát.

“Biểu huynh, huynh đừng xía mũi vào chuyện này.”

Trước mặt kẻ thù, Trân Dật Phi không còn nghĩ gì cao xa nữa, hẳn ta chỉ đáp lại một câu rồi hét với đám bạn xấu phía sau: “Đánh cho hẳn ta tàn phế thì thôi! Đêm nay chúng ta đi

Hoa Uyển, bổn thế tử bao hết”

“Ha ha, nếu thế tử điện hạ đã mở lời, đương nhiên chúng †a phải xả giận cho thế tử rồi”

Đám bạn xấu phía sau nói một câu rồi cười gắn, đồng loạt xông lên phía trước.

“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi mới chọc vào thế tử nhà chúng tai”

Nhìn thấy đám ăn chơi trác táng trước mặt, Lý Hiển Duy chẳng buồn nói câu nào, trong lòng buồn bực nghĩ, sao chỗ nào cũng có mấy tên ngu mất não thế nhỉ?

“Các huynh đệ, làm nhanh lên! Xử xong là mình đi uống rượu!”

Giữa đám ăn chơi trác táng kia, có một người gào lên rồi xông lên trước đầu tiên.

Sau đó... Cung Thái Học, trong tiểu viện của Nho thủ.

Tân A Na im lặng không nói một lời, gương mặt tao nhã mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

“Sao nào?” Khổng Khâu nhẹ giọng hỏi.

“Cược thua thì phải chịu.”

Tân A Na bình tĩnh nói: “Trong một năm tiếp theo, ta sẽ dạy học ở cung Thái Học”

“Nếu học sinh cung Thái Học ta mà biết được nghe Hoa Mai kiếm tiên giảng dạy chắc sẽ vui vẻ lắm.”

Khổng Khâu cười rồi lại nói: “Có muốn cược thêm lần nữa không? Cược xem khi nào tên Lý Hiển Duy kia đến cung Thái Học của ta”

“Không cược.”

Tân A Na läc đầu, nói: “Ta đã lĩnh hội được Nho thủ có thể tính được chuyện thiên hạ rồi, không dám đánh cược nữa.”

“Cung Thái Học đã yên tĩnh quá lâu rồi, cũng nên náo nhiệt chút” Khổng Khâu nhẹ giọng cất lời.

Trên đường cái Đô Thành.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, dưới ánh mắt kinh hãi của bách tính xung quanh, đám ăn chơi trác táng mà Trần Dật Phi đưa tới đã nằm lăn lộn dưới nền đất, người nào người nấy đau đến nỗi cuộn tròn người lại.

Phía sau, mặt Trần Dật Phi đã trắng như tờ giấy, hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng không vững nữa, nhưng miệng vẫn cố chấp đe dọa: “Ngươi, ngươi thảm rồi! Ngươi, ngươi đánh học tử của cung Thái Học, cung Thái Học sẽ không tha cho người!”

“Tam điện hạ, chúng ta đi thôi”

Lý Hiển Duy không thèm để ý đến hắn ta mà quay sang nói với Tam Hoàng Tử.

“Ừm” Mộ Nghiêu thở dài, gật đầu đồng ý. Hai người bước lên phía trước, khoảnh khắc lướt qua nhau, bước chân Lý Hiển Duy khẽ dừng lại, nói thềm bên tai Trân Dật Phi: “Hôm nay nể mặt Tam điện hạ nên tha cho ngươi một lần, lần sau ngươi không may mẫn vậy nữa đâu.”

Nói xong, Lý Hiển Duy tiếp tục bước về phía trước.

Trần Dật Phi run rẩy không thôi, mặt mày tái mét. “Lý huynh, đa tạ.” Mộ Nghiêu chợt cất lời cảm ơn.

Hắn ta biết, Lý Hiển Duy không ra tay với Trần Dật Phi là vì nể mặt mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!