Lọc Truyện

Yên Hoa Tam Nguyệt

3.

Ta không dám đứng không, vội vàng đi lấy ngân châm và lấy thêm một cái thìa nữa.

Thử đồ ăn bằng ngân châm không phát hiện điều gì bất thường.

Sau đó, ta múc một thìa canh hạt sen đưa lên miệng, ngọt đến rùng mình. Ta cố gắng giữ cho biểu cảm bình thường nhất, nuốt thìa canh.

Thấy không có gì bất thường, ta mới bưng canh hạt sen đến trước mặt hoàng thượng.

Uyển quý nhân thấy thế giận lắm: "Tiện tỳ, canh hạt sen bổn cung làm cho hoàng thượng, ngươi không xứng được ăn!"

Ta giữ đúng lễ độ quỳ xuống: "Uyển quý nhân, tất cả các món bệ hạ dùng đều phải để nô tỳ thử độc trước."

"Ý của ngươi là bổn cung hạ độc hoàng thượng sao?" Nói rồi nàng giơ tay lên vung thật mạnh về phía ta.

Đúng như ta dự đoán, hoàng thượng bắt lấy cánh tay nàng, không để mặc ý nàng.

"Bệ hạ..." Nàng nhìn hoàng thượng với ánh mắt tủi hờn.

Mặc dù ánh mắt hoàng thượng vẫn chan chứa âu yếm, ngài vẫn cười nhìn Uyển quý nhân, nhưng cánh tay ngài dần dần siết chặt hơn.

Cho đến lúc Uyển quý nhân đau quá kêu ré lên, ngài mới buông tay.

"Không cần hầu hạ nữa, lui ra đi."

"Vâng." Ta từ tốn đáp.

Ta thong thả đi ra ngoài điện, không dám bước đi nhanh quá, cũng không muốn đi chậm quá.

Nghe cái tiếng ở đằng sau kìa...

"Canh hạt sen này ngon ngọt thật, tay nghề của Uyển Nhi đúng là không thể coi thường."

Vẫn là giọng nói rất đỗi dịu dàng.

Ta không để tâm đến chuyện Uyển quý nhân làm ban nãy. Ta là một nô tỳ, bao năm nay không biết phải chịu người ta coi thường và rẻ mạt mình đến mức nào. Ta đã quen rồi.

Nhưng, trong chốn hậu cung này, ta trông thấy dáng vẻ đoan trang mẫu mực của hoàng hậu, đã quen với vẻ kiêu kỳ mà thẳng thắn của Lệ phi, cùng với sự dịu dàng nhã nhặn của Hiền phi, cũng từng nhìn thấy sự dè dặt ánh lên nơi các phi tần khác...

Nhưng chưa bao giờ ta chứng kiến chỉ một quý nhân mà dám kiêu ngạo, ngang ngược đến vậy.

Trước đây, lần đầu tiên Gia tần gặp ta, nàng đã hắt nước trà lên người ta. Hôm sau cánh tay nàng bị nước sôi làm bỏng.

Không phải ta báo thù, mà là do hoàng thượng.

Ngài từng nói, ngài sẽ luôn ghi nhớ những ngày tháng năm xưa trong Vương phủ. Và ngài hứa rằng chỉ cần ta an phận thủ thường, ngài sẽ đảm bảo cho ta một cuộc sống an yên, cũng như là sự kính trọng mà người thường không thể có.

Cho đến nay, đúng là ngài đã làm như vậy.

Mặc dù năm nay ta mới 18 tuổi, nhưng người hầu kẻ hạ trong cung bất kể tuổi tác, lai lịch đều phải cung kính gọi ta một tiếng "Thư Nhiên cô cô".

Ngoài Lý Bá hay cốc đầu ta ra thì dù là phi tần được sủng ái ra sao cũng không gây khó dễ cho ta.

Còn ta lại thấy ngài làm vậy chẳng qua là vì ngài vẫn cần ta.

Ngài tin tưởng ta sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm hại ngài.

Nhưng nghĩ lại, nếu ngài nhất quyết muốn thay người thì cũng chẳng phải chuyện khó.

Nghĩ vậy, chợt ta thấy cuộc sống của mình cũng không đến nỗi.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!