Lọc Truyện

Yên Hoa Tam Nguyệt

12.

"Tập trung hết ở đây làm gì? Nhàn nhã quá không có việc gì làm sao?" Giọng nói đầy uy nghiêm khiến tất cả phải quay lại nhìn.

Sắc vàng từ y phục đập thẳng vào mắt, chính chủ đã đến!

Hoàng thượng bước đến gần hơn, Lệ phi và Uyển tần nghiêng mình hành lễ.

Ta...

"Tham kiến hoàng thượng."

Quỳ lạy chính là động tác nô tỳ trong cung phải làm thường xuyên nhất, nên ta ghét mùa đông nhất. Dù mặt đất có lạnh buốt, có phủ đầy tuyết, chỉ cần thấy chủ tử là phải quỳ ngay lập tức.

Chính chủ đã đến, để xem hoàng thượng lựa chọn thế nào.

Ai đúng ai sai không quan trọng, quan trọng là hoàng thượng coi trọng ai hơn. Kết quả thế nào thì ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phạt.

Hoàng thượng đi về phía Lệ phi, nắm lấy tay nàng: "Nàng dễ nhiễm lạnh, đang lạnh thế này ra ngoài làm chi?"

Không ngờ Lệ phi rụt tay lại, lùi về phía sau: "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không thấy lạnh."

Nếu là lúc trước, ắt hẳn Lệ phi đã ngả vào lòng hoàng thượng nũng nịu mách nàng bị oan, còn bây giờ nàng thiên về quy củ hơn.

Khi một người phụ nữ viện đến quy tắc để giữ khoảng cách đồng nghĩa với việc tình cảm của nàng đã nguội lạnh.

Uyển tần đứng trông hoàng thượng ân cần với Lệ phi, nàng không nhịn được: "Hoàng thượng à..."

Nàng lanh chanh kể hết lại mọi việc, thêm vào đó là những lời trách ta bất kính với nàng và trách Lệ phi giúp một ngữ nô tỳ ức hiếp nàng.

Ta không lên tiếng, lúc này không có chỗ cho tiếng nói của nô tỳ. Lệ phi lườm nàng, cười giễu nhưng cũng không giải thích.

Lệ phi của ngày trước là người kiêu ngạo, song vẫn biết điểm dừng, không có thói đổi trắng thay đen, không cố tình hại ai.

Uyển tần bây giờ chỉ càng chứng minh sự ngu ngốc của nàng, không lẽ nàng thực sự nghĩ rằng hoàng thượng không biết nàng suy tính gì sao?

"Được rồi, tại trẫm sơ sót."

"Thời gian này đúng vào dịp Tết, phủ nội vụ không kịp chuẩn bị lễ sắc phong. Nàng yên chí, mấy hôm nữa trẫm sẽ tổ chức lễ sắc phong thật hoành tráng cho nàng."

"Hoàng thượng nhớ phải giữ lời đấy." Uyển tần nghe vậy thích lắm, nàng hất mặt nhìn ta đầy khiêu khích.

Ta khó hiểu, nàng nhìn ta làm gì, Lệ phi mới là tình địch của nàng mà!

Hoàng thượng yêu chiều khẽ nhéo má Uyển tần: "Trẫm nhớ rồi, trẫm đã bao giờ lừa nàng chưa?"

Ta đã quá hiểu hoàng thượng, ta nhận ra ngài dần mất kiên nhẫn.

Quay lại với Lệ phi, nàng nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp với vẻ mặt ngập ý trào phúng, ghê tởm, như thể nàng sắp phải quay đi ói.

Nói thực, sự dối trá và sến súa của hoàng thượng làm ta cũng thấy buồn nôn, nhưng ta giỏi chịu đựng hơn Lệ phi vì ta phải chứng kiến nhiều hơn.

Trong ba nhân vật chính của vở kịch này...ừm ta tạm chấp nhận là nhân vật thứ tư, chỉ có Uyển tần là đắm chìm trong bể tình giả dối.

"Hoàng thượng, ả tiện tỳ kia bất kính với thiếp, người phải làm chủ cho thần thiếp."

"Ừm, dám bất kính với Uyển Nhi, vậy phạt tiền công nửa năm, được không?"

Đầy tớ trong cung tháng nào cũng phải gửi tiền về nhà, phạt nửa năm tiền công e là người trong cung phải dè xẻn mà người ở nhà cũng phải tằn tiện mới không chết đói.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!