Trong lòng anh mừng rỡ, lần trước anh đã hấp thụ hết linh khí từ mảnh linh thạch nhỏ của con mèo.
Linh thạch là thứ hiếm có khó tìm, vậy mà lại có thể nhìn thấy nó tại Đại hội giao lưu trung dược, nơi này không nên đặt tên là Đại hội giao lưu trung dược, mà nên gọi là Đại hội giao lưu thiên tài địa bảo.
"Anh bạn, anh có được viên đá này từ đâu vậy?" Trần Vũ đè nén sự kích động trong nội tâm, làm ra vẻ như không hề quan tâm mà hỏi.
"Thứ này à, được tổ tiên của tôi truyền lại, nó tên là 'đá Thái Sơn, được cho là đá trấn cổng của thần tiên, khi chạm đất có tiên khí, có thể xua đuổi ma quỷ trừ tà. "Chủ quán là một người có miệng lưỡi trơn tru, chỉ cần nói một câu là Trần Vũ đã biết anh ta đang nói bậy bạ.
"Nghiêm túc chút đi anh bạn." Trần Vũ mỉm cười.
"Được rồi, tôi mua được nó từ một ông lão, nhìn có vẻ khác thường, tôi đã bỏ ra 50 nghìn tệ đó." Chủ quán cười ngượng nghịu.
"Lúc anh mua nó chắc còn chưa đến năm mươi tệ đúng chứ." Trần Vũ vừa nhìn đã biết tên này là gian thương, anh ta dám bỏ ra 50 nghìn tệ để mua một cục đá sao?
"Cái này... khà khà, anh bạn, anh có thấy hứng thú không?" Chủ quán cười nói.
"Bán cho tôi 500 tệ đi, cục đá này có hình dáng rất kỳ lạ." Trần Vũ nhìn chằm chằm vào cục đá, tỏ vẻ như đang rất hứng thú.
Chủ quán này cũng không thể so với ông lão trước đó, chắc chắn đây là một kẻ có lòng tham không đáy, hơn nữa anh ta chỉ mua với giá mấy chục tệ, Trần Vũ sẽ không để một tên gian thương như vậy kiếm được nhiều tiền.
"500? Người anh em, cậu nhìn chất lượng của viên đá này đi, ít nhất cũng phải 30 nghìn." Chủ quán làm ra vẻ rất kinh ngạc.
"Vậy anh chờ người khác tới mua đi" Trần Vũ cười cười, xoay người rời đi.
"Này, người anh em, chờ một chút, vậy đi, 5000, 5000 †ệ cậu cầm đi." Chủ quán vội gọi lại Trân Vũ.
"Thống nhất." Trần Vũ xoay người, trực tiếp chuyển tiền, anh lấy một cái túi từ trong ba lô ra, bọc viên đá rồi rời đi.
"Anh bạn." Lúc này, phía sau có người vỗ vai Trần Vũ: "Có thể chuyển nhượng viên đá này được không?"
Trần Vũ quay người lại, nhìn thấy phía sau có ba người mặc áo bào, người đàn ông cầm đầu đã có thực lực lên tới cảnh giới Võ Tông, hai người còn lại cũng là cấp bậc Võ Sư.
"Xin lỗi, tôi có việc cần dùng tới viên đá này." Trần Vũ mỉm cười, cất viên đá vào.
"Giá cả có thể thương lượng, chúng tôi có thể cho. cậu một mức giá tốt." Người đàn ông mỉm cười.
"Tôi thực sự không muốn bán nó." Trần Vũ lắc đầu, quay người đỉnh rời đi.
“600 nghìn, bán không?” Người đàn ông ngăn cản Trần Vũ.
"B500 nghìn, mẹ của con." Người chủ quán vốn đang thầm mắng Trần Vũ là đồ ngốc lập tức suy sụp, anh ta mua nó với giá mấy chục tệ, bán lại kiếm được gấp mười lần.
Nhưng còn Trần Vũ thì sao? Vừa qua tay đã có giá 500 nghìn.
"Thật sự không bán." Trần Vũ lắc đầu, cầm ba lô định rời đi.
“Anh bạn." Người đàn ông đặt tay lên vai anh, nói với giọng điệu âm hiểm: “Thứ này đối với cậu không có tác dụng gì mấy, nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với chúng tôi.
“Hơn nữa, nếu cậu đi loanh quanh với thứ này, sẽ rước lấy nguy hiểm vào người.”
"Sao anh biết tôi không hiểu giá trị của nó?" Trần Vũ lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Buông ra."
Hơi thở của Trần Vũ trầm xuống, cùng với một hơi thở, một lưồng năng lượng trào ra, lao về phía anh ta gan bàn tay của người đàn ông chấn động, anh ta không tự chủ được buông Trần Vũ ra.