"Ra ngoài?" Trần Vũ liếc nhìn Chu Bằng, nói: "Chỉ sợ cậu không đủ tư cách."
"Anh có biết tôi là ai không?" Chu Bằng cười.
"Không biết, nhưng đối với người kiêu ngạo như cậu, tôi thật sự rất muốn tát cho cậu mấy bạt tai." Trần Vũ cười nói.
"Ha ha, đánh tôi? Anh lại đây, chỗ này nè, đánh mạnh vào." Chu Bằng tiến lên một bước, một tay chỉ vào mặt mình: "Để tôi xem anh có dám hay không."
"Được, đây là do cậu tự nói đó." Trân Vũ mỉm cười, anh đột nhiên vươn tay ra, tát một cái thật mạnh vào. khuôn mặt đáng ghét của tên này.
Bốp... Chu Bằng bị Trần Vũ tát một bạt tai văng ra xa mấy mét, cậu ra phụt một cái phun ra một ngụm máu.
"Anh, anh dám ra tay?" Chu Bằng khó khăn đứng lên từ dưới đất, không thể tin nhìn Trần Vũ.
"Đây là do cậu chủ động yêu cầu mà, tôi không thể không thỏa mãn cậu." Trần Vũ nhếch miệng cười, sau đó lại tát vào mặt cậu ta một cái.
Bốp... lần này cậu ta bị tát bay thẳng ra cửa, Chu Bằng đứng dậy từ trên mặt đất, hai bên mặt sưng vù như: đầu heo, rít lên: "Ông đây muốn giết chết anh."
Bốp...một chân đá vào ngực Chu Bằng, phịch một tiếng, Chu Bằng bị Trần Vũ đá bay ra ngoài, cậu ta năm trên mặt đất hồi lâu không thể đứng dậy.
"Trở về nói với ông nội của cậu, về sau không cần có ý đồ với Hạnh Lâm Cư nữa, hiểu không?" Trần Vũ cười nói.
"Anh có gan...thì nói ra tên của mình đi." Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Vũ.
"Trần Vũ, nhớ kỹ." Trần Vũ khẽ mỉm cười, xoay người đi vào trong.
Rầm một tiếng, cửa bị đóng sầm lại từ bên trong, Chu Bãng khó nhọc đứng dậy, oán hận liếc nhìn cửa một cái rồi rời đi.
"Ông Triệu, ông hiểu biết bao nhiêu về Chu Hồng Nho của Dược Đường Danh Thuận?" Sau khi trở về, Trần Vũ vừa châm cứu vừa hỏi.
"Dược Đường Danh Thuận có hơn 30 chỉ nhánh ở Phong Lăng, chủ yếu bán các sản phẩm trung dược, tên khốn Chu Hồng Nho đó muốn đạt được mục đích của mình, có thể làm bất cứ điều gì." Ông Triệu oán hận nói.
“Cho nên, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Trân Vũ cười nói: “Hay là chúng ta hợp tác đi."
"Cậu muốn hợp tác cái gì?" Ông Triệu giương mắt hỏi Trần Vũ.
"Chúng ta hợp tác lại đánh bại Chu Hồng Nho, tôi sẽ giúp ông lấy lại danh tiếng trước đây của Hạnh Lâm Cư." Trần Vũ cười nói.
"Cậu muốn có được ích lợi gì?" Ông Triệu liếc nhìn Trần Vũ.
"Tôi là phó chủ tịch của Dược phẩm Thiên Vân, công ty chúng tôi muốn bán hàng trực tiếp, nhưng thiếu chuỗi cửa hàng ngoại tuyến và thương hiệu lâu đời." Trần Vũ mỉm cười nói: "Mấy chục chuỗi cửa hàng của Dược Đường Danh Thuận, nếu thêm một thương hiệu lâu đời như Hạnh Lâm Cư, tôi tin chắc sẽ rất tốt. ”
"Tôi biết Dược phẩm Thiên Vân, tôi cũng đã nghiên cứu một số loại thuốc trung y đã được tung ra thị trường gần đây, thực sự rất tốt, giá cả hợp lý và tác dụng đáng kinh ngạc." Ông Triệu gật đầu và nói: "Đơn thuốc của những loại thuốc này là của cậu à?"
"Đúng vậy, là của tôi." Trần Vũ mỉm cười.
"Tại sao cậu không tự xây dựng cho mình một thương hiệu?" Ông Triệu hỏi.
"Quá khó, lại không có lịch sử tích lũy, Hạnh Lâm Cư: thì khác, là một cửa hiệu lâu đời có lịch sử mấy trăm năm, danh tiếng cao, cũng chính vì lý do này mà trước đây Chu Hồng Nho đã có ý đồ với ông." Trần Vũ nói.
"Ha ha, tại sao tôi phải tin cậu?" Ông Triệu hừ một tiếng.
"Chỉ vì y thuật của tôi tốt hơn ông." Trần Vũ nói, ghim một kim xuống, dùng tay phải xe đầu kim, một tia chân khí dọc theo đầu kim tràn vào cơ thể ông Triệu.
Ông Triệu chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt chạy khắp cơ thể theo các huyệt đạo, nhiều kinh mạch trên người lần lượt khai mở, ông ấy đột nhiên đứng dậy, toàn thân cảm thấy dễ chịu khó tả.
"Ông nội, chân của ông đã khỏi rồi sao?" Triệu An Nhiên kinh ngạc, ông nội bị liệt dây thần kinh ở chân, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không thể khỏi được.