"§ếp Trần." Ngô Cường vội vàng ôm lấy đùi của Trần Vũ: "Trước đó là lỗi của tô không nên phản bộ xin cậu hãy cho tôi một cơ hội nữa đi."
"Anh thải ra rồi còn ăn lại được không? Nếu có thể ăn được tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa." Trần Vũ cười lạnh nói.
Sắc mặt Ngô Cường rất khó coi, ý tứ trong lời nói của Trần Vũ đã rất rõ ràng, anh không muốn dùng anh ta nữa, anh ta cũng biết tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, nên quay người rời đi.
Trần Vũ nhìn chằm chằm Lưu Văn Ví trước tôi đánh anh rất nhẹ.”
"Ha ha, Trần Vũ, anh đánh tôi, tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần." Lưu Văn Viễn cười khẩy.
"E là anh không có cơ hội này." Trần Vũ mỉm cười, trong mắt anh hiện lên một tỉa lạnh lẽo, tiến lên một bước, công kích Liễu Văn Viễn.
Bịch... Lưu Văn Viễn bị một chưởng của Trần Vũ đánh ngã xuống đất, anh ta phụt một tiếng nhổ ra nửa hàm răng, Trần Vũ không cho anh ta cơ hội thở dốc, anh tiến lên giẫãm lên đầu anh ta, sau đó không hề nói nhiều mà tát thẳng vào mặt anh ta.
"Trân Vũ, anh sẽ hối hận, anh nhất định sẽ hối hận." Lưu Văn Viễn rít lên.
Trần Vũ không nói gì mà cứ tát liên tục vào mặt anh ta, chẳng bao lâu sau khuôn mặt của Lưu Văn Viễn đã sưng lên như đầu heo, bộ đồ vest màu trắng dính đầy máu.
"Lưu Văn Viễn, anh không phục sao?" Sau khi đánh đến mặt của Lưu Văn Viễn biến dạng, Trần Vũ buông anh †a ra, đứng dậy.
"Tôi sẽ không từ bỏ Hân Vũ." Lưu Văn Viễn đứng dậy một cách khó khăn, trên khuôn mặt giống như đầu heo của anh ta cố nặn ra một nụ cười.
Đôi mắt của Trần Vũ lóe lên ý định giết chóc, anh đánh một chưởng về phía Lưu Văn Viễn.
Đồng tử của Lưu Văn Viễn co rút lại, anh ta đột nhiên nhanh chóng lùi về phía sau, cùng lúc đó, có hai bóng người từ trong phòng tối phía sau nhảy ra, giơ súng trong tay lên bắn mấy phát về phía Trần Vũ.
Trần Vũ nhanh chóng xoay người, né sang một bên, mấy viên đạn sượt qua người anh, sau khi né tránh được mấy viên đạn, anh nhanh chóng tiến về phía trước, hai †ay vung về phía trước, vút vút hai tiếng, hai cây kim châm đâm thủng cổ họng của hai tên sát thủ.
Hai tên sát thủ sững người, hai mắt mở to, kinh hãi nhìn Trần Vũ, sau đó ngã thẳng về phía sau.
Sau khi xử lý xong hai tên sát thủ, Trần Vũ sải bước. tiến về phía trước, vươn tay tóm lấy Lưu Văn Viễn.
Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng ớn lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, một cơn gió mạnh từ phía sau đánh úp về phía anh, gần như trong phút chốc, cơn gió mạnh này biến thành sát khí kinh người.
Trần Vũ hét lớn một tiếng, nắm lấy tay phải, Ly Trần xuất hiện trong tay, anh vung Ly Trần trong tay lên, uỳnh một tiếng, một tia kiếm khí đan chéo nhau, đánh về phía người đang tấn công từ phía sau.
Bùm, kiếm khí đan xen, chặn lại đòn đánh của người phía sau, Trần Vũ cảm giác được cả người chấn động, anh và kẻ tấn công đều lùi lại vài bước, kéo khoảng cách ra Xa.
Trần Vũ nắm chặt Ly Trần trong tay, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đàn ông bí ẩn mặc áo choàng đen, hơn phân nửa khuôn mặt bị che phía sau áo choàng. đen, đứng ở sau lưng anh.
“Binh Linh Thất Hoàng, Ly Trần?” Giọng nói của người áo đen khàn khàn giống như tiếng kim loại ma sát, khiến màng nhĩ của người nghe cực kỳ khó chịu.
"Anh là ai?" Trần Vũ nhìn chằm chằm người áo đen.
"Ha ha, anh không cần biết." Người áo đen cười, đột nhiên anh ta giơ tay phải lên, trong tay đột nhiên bốc lên một luồng khí đen, khói đen tiêu tán, anh ta và Lưu Văn Viễn đều biến mất tại chỗ.
"Người áo đen." Trần Vũ nhớ kỹ khí tức này, đây là một người cực kỳ nguy hiểm, thực lực của anh ta vượt xa chính mình.
Trong một căn phòng bí mật, Lưu Văn Viễn ngã gục xuống đất.
Trong căn phòng bí mật có đặt một chiếc giường, ngoài ra thì không còn gì khác, đây chính là nơi Lý Thanh Uyển ở khi được cứu.
Người áo đen đứng sau lưng Lưu Văn Viễn, máu từ †ừ chảy ra từ cánh tay anh ta, tuy anh ta rất mạnh nhưng Binh Linh Thất Hoàng vẫn làm anh ta bị thương.
"Sứ giả bóng tối áo đen..." Lưu Văn Viễn run rẩy quỳ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Dưới sự lãnh đạo của Thần Chủ, một trong mười sứ giả bóng tối áo đen, chỉ cần nhấc tay là có thể khiến anh ta chết không có chỗ chôn.
Bốp... Sứ giả bóng tối đột nhiên tát anh ta một cái, thân hình Lưu Văn Viễn bay ra ngoài rồi rơi xuống đất như diều đứt dây, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu.
"Sai anh tới Phong Lăng là để chú ý hành động của Trần Vũ, không phải để anh đối đầu trực diện với anh ta: Sứ giả bóng tối lạnh lùng nói: "Nếu có lần sau, tôi sẽ giết anh"
"Vâng vâng, tôi biết, tôi sai rồi sứ giả." Lưu Văn Viễn run rẩy trả lời: "Nhưng... Tôi không cam tâm, người tôi thích..."
“Anh có gì mà không cam tâm?” Sứ giả bóng tối lạnh lùng nói: “Thần Chủ và Điện Chủ Độc Tí Thiên Mệnh bỏ qua mối thù trong quá khứ, chống lại biết bao nhiêu ý trời, phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức để thức tỉnh một Tử Vi Đế Tỉnh, anh là cái thá gì? Có tư cách gì mà không cam tâm?”
"Tôi, tôi
št rồi." Lưu Văn Viễn quỳ dưới đất run rẩy.
"Nhớ kỹ nhiệm vụ của anh, nếu anh dám để lộ điều gì nữa, anh nhất định sẽ chết rất khó coi, Thần chủ triệu hồi, tôi cần phải trở về nước ngoài, tôi chỉ có thể cứu anh lần này, nếu anh lại gây sự với anh ta, Lần sau anh sẽ không may mắn như vậy đâu." Người sứ giả bóng tối áo đen lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ kiềm chế." Lưu Văn Viễn sợ hãi gật đầu.
"Chồng à, em được thông báo thăng chức làm tổng giám đốc công ty." Ở nhà, vẻ mặt Diệp Hân Vũ ngơ ngác.
"Vậy thì tốt quá, chúc mừng em." Trần Vũ mỉm cười nói.
"Chuyện gì xảy ra vậy, sếp Ngô đột nhiên từ chức, Lâm thị thuyên chuyển tới một vị phó chủ tịch là Chu Kỳ, cô ấy mang đến một lượng lớn khách hàng mới, hơn nữa cô ấy vừa đến đã thăng chức cho em làm tổng giám đốc?"
Diệp Hân Vũ khó hiểu hỏi: "Sao sếp Trần của công ty không bao giờ xuất hiện? Lâm thị chỉ năm giữ 20% cổ phần, tại sao họ lại giúp đỡ Tế Vân nhiều như vậy?” "Cái này... Anh cũng không biết." Trần Vũ xòe tay ra.
"Đúng rồi, sếp Trần của công ty em... hình như cũng †ên là Trần Vũ." Diệp Hân Vũ đột nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ buồn cười, chẳng lẽ Sếp Trần trong công ty lại là chồng của cô? Cô nghỉ ngờ hỏi: “Chồng, hai người có quan hệ gì?”
"Có quan hệ gì? Bọn anh chỉ là trùng tên mà thôi." Trần Vũ cười nói: "Em đừng nghĩ nhiều."
"Cũng đúng, hiện tại với sự xuất hiện của Phó chủ †ịch Chu Kỳ, quy mô của công ty em ít nhất đã tăng gấp ba lần, hơn nữa em còn được thăng làm giám đốc, xem ra em phải cố gắng nhiều hơn." Diệp Hân Vũ đắm chìm trong niềm vui của mình.
“Vậy nếu cho em lên chức phó chủ tịch thì em sẽ vui mừng đến thế nào nữa?” Trần Vũ cười nói.
"Anh nghĩ cái gì vậy? Để em chuẩn bị một chút, ngày mai phải trao đổi với sếp Chu này cho tốt." Diệp Hân Vũ hưng phấn nói.
"Chị, em không muốn đi xem mắt." Diệp Thiến chạy tới, hai mắt đỏ hoe.
"Sao vậy, Thiến Thiến? Mẹ lại muốn em đi xem mắt à?" Diệp Hân Vũ tức giận: "Để chị đi nói với mẹ."
“Thôi, em đừng đi, gặp mặt lại sẽ tức giận, không tốt cho sức khỏe của em." Trần Vũ vội vàng ngăn cản cô.
"Nhưng lần này ép người quá đáng, nghe nói đã gần bốn mươi rồi, nếu không nói rõ, bà ấy sẽ không buông tha đâu." Diệp Hân Vũ vừa mặc quần áo vừa nói: "Đi thôi, chị đi nói chuyện với bà ấy."
Bây giờ Diệp Hân Vũ không còn quá khúm núm khi đối mặt với bố mẹ mình nữa, bởi vì Trần Vũ đã làm nên sự nghiệp, cô cũng có đủ tự tin.
"Được rồi, bà ấy cũng không thể vào được, anh đã nói với bảo vệ rồi." Trần Vũ ngăn cô lại nói: "Nếu không được nữa, anh sẽ đi cùng Thiến Thiến, để không làm tổn thương tình cảm của hai mẹ con em."