Sở Huyền cùng Ân Bạc mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tiểu Huyền em nghe anh giải thích......" Ân Bạc đầu tiên liếc nhìn chiếc chìa khóa trên thảm, và có một quả bóng bông màu trắng có thể nhận ra được treo trên chiếc chìa khóa.
Sở Huyền tim đập thình thịch, đột nhiên cảm thấy viên kẹo trong miệng không còn ngọt nữa, lấy viên kẹo ra ném vào thùng rác, căn bản không muốn nghe nam nhân giải thích, cúi người đến nhặt chùm chìa khóa dưới đất, nhặt điện thoại lên và chuẩn bị chạy.
Ân Bạc sững s,ờ một lúc, không hiểu tại sao Sở Huyền phản ứng mạnh như vậy, cậu chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng điều hắn nghĩ là hắn không thể để bên kia bò đi như thế này.
Sở Huyền một tay cầm chìa khóa, một tay cầm điện thoại, quay người định chạy, chân lại dùng sức rất mạnh, rốt cuộc là một tấm thảm trên mặt đất đột nhiên dịch chuyển vị trí, Sở Huyền vô tì.nh ngã về phía trước.
Ân Bạc ở phía sau cậu, khi hắn nhìn thấy Sở Huyền sắp ngã, hắn kéo theo bản năng, chính xác là hắn đã nắm lấy quần áo của cậu...
Sở Huyền dùng đầu gối phải quỳ trên thảm, chân trái đạp trên mặt đất, hai tay ấn vào thảm, thắt lưng cảm thấy lạnh, vẫn còn lực kéo mạnh đó, quay đầu lại nhìn.
Ân Bạc rũ xuống mắt nhìn vòng eo trắng nõn lấp lánh trước mặt, thấy Sở Huyền sắp ngã, muốn kéo quần cố không cho cậu ngã, nhưng cuối cùng lại móc được thắt lưng quần dài của người kia và để lộ ra bên trong chiếc quần l.ót màu đỏ.
Sở Huyền đang mặc quần đùi có lưng thun, chỉ cần kéo nhẹ là cảnh xuân bên trong sẽ lộ ra, hơn nữa quần áo trên người cậu cũng rộng thùng thình, tư thế rướn người về phía trước không che được của cái eo của cậu.
Hai người giữ nguyên tư thế này một lúc, bầu không khí ngượng ngùng đến mức ngột ngạt.
"Anh mẹ nó còn không buông tay!" Sở Huyền bởi vì thẹn thùng cùng quẫn bách, hiện tại chân tay có chút yếu ớt.
Ân Bạc sững s,ờ trong giây lát khi nghe thấy giọng nói lớn và hung dữ của đối phương, hắn buông bàn tay đang móc thắt lưng quần ra, eo quần trong nháy mắt co rút lại, "cạch" một tiếng.
Địu...... Sở Huyền càng xấu hổ hơn, hôm nay cậu mặc quần l.ót màu đỏ, còn con mẹ nó bị người ta phát hiện.
Nỗi sợ hãi trong lòng Sở Huyền đã bay biến đâu mất, cậu đặt chiếc điện thoại di động trên tay phải lên thảm, quay người và đấm vào mặt Ân Bạc.
Ân Bạc he má trái, dùng đôi mắt đen láy liên tục nhìn thiếu niên nhút nhát có đôi tai đỏ, thầm nghĩ thật dễ thương, giống hệt trong trí nhớ, ngay cả thực lực cũng giống nhau. Chính là Sở Huyền đỏ mặt tất cả đều là bởi vì tức giận, cậu nhìn đối phương che mặt, hắn có chút không hiểu, biểu tì.nh có chút vô tội, Sở Huyền khẽ cau mày, chẳng lẽ cậu dùng lực quá lớn sao?
Kết quả, nam nhân trước mắt khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt thậm chí tràn ra trong mắt, cả khuôn mặt trở nên nhu hòa rất nhiều.
Sở Huyền: "......" Bệnh tâm thần, bị đánh còn cười.
Cậu giận đến quay đầu rời đi, nhìn thấy phía sau nam nhân muốn đi theo, liền hung hăng nói: "Anh mà đi theo, hai chúng ta nhất định phải chết một người."
Ân Bạc nào dám lên tiếng, nhìn Sở Huyền rất tức giận, nếu hắn không thức thời mà đi lại, có lẽ hắn sẽ bị đánh thậm tệ hơn.
Sau khi Sở Huyền rời đi nhà hắn, Ân Bạc nhìn chiếc điện thoại di động trên mặt đất, đôi môi mỏng xinh đẹp mấp máy, lời nói tràn đầy sự chiều chuộng: "Bé ngốc này, làm rơi điện thoại cũng không biết."
Trên mặt ý cười nhợt nhạt, cười xong lại rít lên một tiếng, s,ờ s,ờ gò má, nhẹ giọng nói: "Đánh thật tàn nhẫn." Ân Bạc nghĩ lại, trước đây hắn đã bị một đấm, bây giờ lại bị một đấm nữa, "Hẳn là không nên có lần sau đi..."
Hắn đặt điện thoại di động của Sở Huyền lên bàn cà phê, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, giống như Sở Huyền hắn bắt đầu một cuộc sống mới bằng cách đeo nó trên cơ thể người khác.
Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Ân Bạc trong mắt khó có thể che giấu ý cười, không nghĩ tới Sở Huyền lại tìm tới hắn nhanh như vậy.
Hắn đưa tay nghịch mấy sợi tóc bù xù, cười cười đi ra mở cửa.
Ân Giang Hà nhìn em trai mình cười như chim công xòe đuôi, khắp người toát ra khí chất mê người, không thể tin được đứng trước mặt mình lại là em trai mình, em trai mình chưa bao giờ cười như vậy.
Vừa nhìn thấy người tới, nụ cười lập tức biến mất.
"Anh là ai?" Nụ cười Ân Bạc lập tức biến mất, thanh âm lạnh như gió đông, ánh mắt càng thêm lãnh đạm.
Sự thay đổi đột ngột của người đàn ông khiến Ân Giang Hà sững s,ờ, tốc độ thay đổi diện mạo này thực sự là vô song.
"Tiểu Bạc, en làm sao vậy, anh là anh hai của em mà." Ân Giang Hà nhíu mày nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, trước giờ hắn chưa từng đối với mình như vậy lãnh đạm.
Ân Bạc tầm ánh mắt rơi vào đối phương trên mặt, dừng lại ước chừng hai giây, đối với người này hắn không xa lạ, nhưng cũng không thân.
"Vào đi." Ân Bạc nói xong liền xoay người đi vào trong nhà.
Ân Giang Hà đi theo hắn và hỏi: "Đúng rồi, vết thương trên mặt em là thế nào?"
"Cọ." Hắn đáp cụt lủn.
"Mắt có thể thấy được cũng là phúc." Ân Giang Hà muốn vỗ vỗ hắn bả vai, nhưng đối phương lạnh lùng ánh mắt quét qua hắn ta, chỉ có thể bất đắc dĩ thu tay về, bất đắc dĩ cười nói: "Chỉ là mất trí nhớ mà thôi sao xa lạ anh thế?"
Ân Bạc không đáp, trong mắt hắn, là một sự đồng ý.
"Đúng rồi, anh cùng em đi ra ngoài ăn cơm, mấy ngày nay anh bận rộn, không để ý tới em được."
Hắn không muốn cùng người xa lạ ăn cơm, cũng không có hứng thú như vậy, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần, còn chưa đói bụng."
Ân Giang Hà cũng không ngờ rằng lời mời ăn tối sẽ bị từ chối, trước đây khi mời Ân Bạc ăn cơm, đối phương rất vui vẻ, nhưng bây giờ...
Lúc này, tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của hắn ta.
Hắn trơ mắt nhìn khóe miệng của Ân Bạc từ từ nhếch lên, nụ cười cong cong nhỏ nhắn khiến biểu cảm của hắn trở nên mềm mại hơn rất nhiều, các góc cạnh và đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt của hắn càng thêm tinh xảo và hoàn hảo.
Ân Giang Hà: "......" Hắn cảm giác trong lòng không cân bằng.
Cửa mở ra, có một thiếu niên đứng ở cửa, lần này thiếu niên mặc quần đùi dài đến đầu gối, có thắt lưng buộc ở eo, khuôn mặt nhìn thối ra.
Trực tiếp vươn tay tới, như muốn đồ gì đó từ Ân Bạc.
"Điện thoại di động của tôi đâu?" Sở Huyền nói nhanh, rõ ràng là cậu vẫn còn tức giận.
Nghe thấy âm thanh, Ân Giang Hà bước sang một bên, cũng nhìn thấy chàng trai trẻ đang đứng ở cửa, khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt đẹp như sao sáng.
Hắn vốn tưởng rằng em trai mình Ân Bạc sẽ trực tiếp đưa cho người nào đó điện thoại di động, nhưng hắn ta không ngờ, Ân Bạc nói: "Vào lấy đi, em còn không muốn vào phòng tôi sao? Tôi sẽ không ăn thịt em đâu."
Có một không khí mơ hồ cả bên trong và bên ngoài lời nói.
Sở Huyền nhìn Ân Bạc thật sâu rồi đi thẳng vào phòng, khi cậu bước vào thì thấy trong phòng có một người đàn ông khác.
Ân Giang Hà thấy rằng chàng trai trẻ chú ý đến mình, và nói: "Tôi là anh trai của em ấy, Ân Giang Hà, cậu là......"
Sở Huyền đáp lại hắn: "Tôi là đối diện hàng xóm của anh ta."
Nói xong, cậu bắt đầu tìm điện thoại di động, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy điện thoại di động của mình trên bàn cà phê, cầm lên chuẩn bị rời đi.
Ân Bạc vươn tay ngăn cản cậu, "Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi sẽ phụ trách cho em."
Sở Huyền nghĩ rằng đồ l.ót riêng tư của mình đã bị người khác nhìn thấy, cậu tức giận: "Tránh xa tôi ra, tôi không cần anh chịu tránh nhiệm."
Ân Giang Hà nghe được cái gì phụ trách nhiệm, cộng với những gì hắn ta nghe được trên điện thoại trước khi chạm vào một triệu một lần, ngay lập tức nghĩ đến mối quan hệ không đúng đắn của họ.
Em trai hắn bị tiên nhân nhảy, còn đối với người ta đau khổ theo đuổi, không muốn buông tay?
Ân Giang Hà vừa định khuyên Ân Bạc nghĩ thoáng chút, đừng treo cổ tự tử trên một thân cây, nhưng hắn ta không ngờ câu tiếp theo lại khiến hắn ta há hốc mồm.
Giống như một con mèo lớn ngoan ngoãn ngoan ngoãn, Ân Bạc dùng vai vỗ nhẹ vào vai thiếu niên, thản nhiên nói: "Không được đâu, dù sao tôi cũng thấy một chuyện quan trọng như vậy với em."
Ân Giang Hà ngay lập tức nghĩ về nơi đó.
Nhưng là Ân Giang Hà không biết toàn bộ sự việc, hắn vẫn không dễ nhúng tay vào, nghe cuộc trò chuyện của họ, hắn ta xấu hổ đến chết, giống như một cặp vợ chồng trẻ đánh nhau ở đầu giường.
Nhưng xem ra, từ nụ cười trên mặt Ân Bạc và sự dịu dàng trong mắt hắn, hắn ta có thể biết em trai mình rất thích thiếu niên trước mắt.
"Bây giờ yêu nhau, đôi bên đều phải bằng lòng, không thể cứ ép buộc được." Ân Giang Hà tận tì.nh khuyên bảo mà khuyên.
Ân Bạc ở phía trước Sở Huyền đối Ân Giang Hà nói một câu, "Hôm nay tôi có việc, lần sau lại nói."
Lời nói còn chưa nói vài câu Ân Giang Hà liền trực tiếp bị người đẩy ra khỏi cửa phòng.
Sở Huyền không thể tin nói: "Chúng ta... Yêu đương?" Cậu như lão nhân trực tiếp nhìn điện thoại di động nhìn trên tàu điện ngầm*, trên mặt cơ hồ nhăn lại, "Anh của anh hiểu lầm cái gì sao?"
*Có một cái gif ở bên TQ là một ông già đang xem gì đó trong điện thoại trên tàu điện ngầm, mình không kiếm được hình đó đâu.
"Hiểu lầm cái gì?" Hắn cảm thấy không có hiểu lầm gì, chờ tiểu Huyền nhận ra hắn, yêu đương là chắc chắn rồi, cũng muốn kết hôn luôn.
"À, đúng rồi, tôi quên nói, tôi có người mình thích rồi." Sở Huyền gằn từng chữ, nnói xong ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt đỏ sẫm của đối phương có chút hung ác nham hiểm, trong mắt lan tràn cảm xúc rõ ràng là muốn đem chính mình ăn luôn đến cốt cũng không chừa lại.
Ân Bạc khép hờ mắt, toát ra một luồng khí nguy hiểm, hắn từng bước đến gần Sở Huyền, Sở Huyền cũng cảm thấy áp lực và lùi lại từng chút một, "Em có thích người mình thích? Người đó là ai?"
Trong lòng Sở Huyền vang lên cảnh báo, nhưng cậu cũng nhìn thẳng nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu, không mất khí thế nói: "Đúng, tôi có, nhưng không liên quan gì đến anh."
Cậu thích Nhan Mộng Sinh trong truyện, mặc dù hắn không ở cùng một thế giới với cậu, nhưng dù sao họ cũng thích nhau.
Ân Bạc nhìn đôi mắt thiếu niên kia cường ngạnh lại trong suốt, lần đầu tiên nhìn thấy cậu cũng giống như vậy, giống như một con nai con bướng bỉnh, ánh mắt ướt át, làm cho người ta đau lòng vừa muốn bảo vệ, lại vừa muốn hủy diệt.
Hắn không bao giờ nghĩ rằng Sở Huyền sẽ yêu người khác trong thời gian hắn vắng mặt, hắn thậm chí không dám nghĩ về điều đó, bởi vì họ là người của hai thế giới, nhưng bây giờ, hắn đến đây để yêu nhau, không phải đến để nghe sự thật rằng cậu đã phải lòng một ai đó.
Ân Bạc mím chặt môi, ánh mắt dán chặt vào người thanh niên trước mặt, một giây cũng không rời đi.
"Vì cái gì?"
"Không có lý do gì. Từ nay về sau, anh đi đường Dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi. Tưởng có hàng xóm tốt, không ngờ lại là một tên b.iến thái nhìn trộm. Biết chuyện riêng tư của người khác vui không?" Sở Huyền đem tất cả những suy nghĩ của mình nói ra.
Ân Bạc lấy cái thân phận gì tới chất vấn cậu? Cậu vốn dĩ không muốn nói những lời khó nghe như vậy, nhưng bây giờ cậu đã nói tất cả, điều đó đã không thành vấn đề.
Đôi mắt của người đàn ông tối tăm và đáng sợ, khóe mắt đỏ hoe, khóe miệng mỉm cười, hai tay ôm đầu Sở Huyền, chậm rãi đến gần tai cậu, môi cọ vào thái dương cậu, thanh âm lãnh đạm và điên cuồng.
"Em không thể yêu ai khác, em chỉ có thể yêu anh."
"So với rình coi, tôi càng thích kim ốc tàng kiều cùng tì.nh yêu cưỡng chế."
Cực kỳ giống bệnh kiều cố chấp ở thế giới giả tưởng, cũng cực kỳ giống Nhan Mộng Sinh khi hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực..