Ân Bạc lắng nghe giọng điệu ngạc nhiên của đối phương, sự chú ý của hắn vừa rồi là Sở Huyền và ký ức của hắn vừa rồi, hắn không nhìn thấy người liên lạc là ai, chỉ nghĩ đó là Từ Nhất Đằng, nhưng sau khi nghe xong câu cuối cùng hắn nhận ra rằng đối phương là Từ Nhất Đằng, lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn tên người liên lạc, Ân Giang Hà.
Hắn lại áp điện thoại lên tai, đầu dây bên kia vẫn lải nhải nói rằng hắn không nên chạm vào những thứ như vậy.
"Anh có chuyện gì sao?" Ân Bạc thật sự bị nói đến phiền, lạnh nhạt mà hồi hỏi.
Ân Giang Hà ở bên kia sửng sốt, Ân Bạc thậm chí còn không thèm xưng hô với hắn ta, trực tiếp hỏi, nhưng hắn chỉ khó hiểu trong một hai giây, "Em bị tai nạn xe à? Bây giờ em thế nào rồi? Anh nghe nói rằng đôi mắt của em đã hồi phục rồi."
"Ừ." Ân Bạc trả lời tất cả các câu hỏi của hắn chỉ bằng một từ.
Đối phương ngữ khí có chút vui vẻ, "Hiện tại em ở khách sạn nào, xong việc anh đi tìm em."
Ánh mắt của Ân Bạc luôn rơi vào tay phải của Sở Huyền hắn từ chối ngay lập tức, "Bây giờ tôi không có thời gian, tôi phải làm chính sự."
Ân Giang Hà vừa nghe, này cũng phải, súng lên đã lên đạn rồi còn bị hắn ngăn cản, "...... Em trai thân mến, đừng để vọ.ng xâm nhập vào đầu em nha."
Ân Bạc còn chưa nghe xong đã cúp máy, cái loại hỗn đản dâ.m đãng gì, rõ ràng hắn đang làm chính sự, người cùng họ với hắn sao có thể không nghiêm túc như vậy chứ.
Hắn nhìn vào tay Sở Huyền, kể từ khi hắn biết rằng chạm vào Sở Huyền sẽ khôi phục trí nhớ, chàng trai trẻ đó đã hấp dẫn hắn như ma thuật, hắn không thể không muốn đến gần hơn.
Hơn nữa còn có rất nhiều điểm khiến hắn bối rối, hắn không ghét Sở Huyền, cũng không ghét chạm vào cậu, chỉ cần chạm vào Sở Huyền hắn liền nhớ tới những ký ức kia.
Sở Huyền lau tóc cho khỏi nhỏ giọt, đem khăn ướt đặt trở lại phòng tắm, ngồi trên ghế vươn tay vén tóc mái trên trán, cầm điện thoại cúi đầu xem video.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy đầu ngón tay trắng nõn của thiếu niên lướt nhẹ trên màn hình, nhìn thấy thứ gì đó thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Ân Bạc đã thay quần áo xong, đi đến bên cạnh Sở Huyền, giọng nói trong trẻo mềm mại, ngấm ngầm không biết xấu hổ: "Để tôi chạm vào tay cậu đi."
Ban đầu Sở Huyền nói rằng chạm vào một triệu chỉ là một trò đùa, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Ân Bạc, như thể hắn thực sự sẵn sàng giao dịch sau khi chạm vào cậu, cậu ngẩng đầu lên, với vẻ mặt bất lực, "Đại ca à, anh đừng gây chuyện nữa."
Ân Bạc: "Tôi không nói giỡn."
Ngay khi hắn định nói điều gì đó, điện thoại di động của Sở Huyền vang lên.
"Các người hẳn là cũng tắm rửa xong rồi ha, hiện tại có thể từ khách sạn xuất phát đến nhà hàng của tôi. Địa điểm đã định, chỉ còn thiếu mấy người thôi."
......
Quán ăn.
Họ gọi một ít đồ ăn, Từ Nhất Đằng nói: "Tôi chọn nhà hàng này đó là bởi vì thức ăn của nhà hàng này thực sự có dư vị kéo dài, khiến người ta có dư vị bất tận. Hôm nay chỉ là để cậu thử thôi. Này, Ân Bạc tại sao cậu lại gọi món hai món ăn bình thường như vậy?"
Ân Bạc liếc nhìn thực đơn và không chút do dự gọi hai món, một là thịt lợn xào mầm tỏi và một là thịt lợn xào súp lơ, những món ăn nổi tiếng khác trong cửa hàng hắn cũng không gọi, nhìn hắn cũng không nhìn.
"Tôi nhớ trước đây cậu thích ăn thịt hầm, mỗi lần chúng ta ra ngoài ăn cơm đều phải gọi món này, sao bây giờ đột nhiên lại thích ăn hai món này?" Từ Nhất Đằng nhìn hai món ăn được họn trong thực đơn, lại vẽ món ăn yêu thích nhất của Ân Bạc trước kia, mới đem thực đơn đưa cho người phục vụ.
Từ Nhất Đằng không nghe thấy câu trả lời, tò mò ngẩng đầu nhìn về phía Ân Bạc, phát hiện hắn không có thời gian để ý đến mình, ánh mắt không ngừng rơi trên người Sở Huyền.
Anh cau mày suy nghĩ, Ân Bạc kể từ sau vụ tai nạn xe cộ trở nên rất kỳ lạ, nghĩ kỹ lại thì việc hắnn quanh năm ở trong nhà không thích ra ngoài cũng có thể hiểu được. Tính cách hắn là thu mình lại, nhưng anh ta phát hiện ra Ân Bạc căn bản không phải đơn thuần trạch thích an tĩnh, mà là thật sự cao lãnh không thích gần người khác, còn có khẩu vị ăn uống cũng thay đổi, từ thích ăn lẩu nướng sang ghét cay ghét đắng đồ ngọt đến bây giờ đặc biệt thích bánh ngọt.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, khuynh hướng tì.nh dụ.c của Ân Bạc luôn thích những cô gái xinh xắn và dễ thương, nhưng... gần đây hắn đã thực sự thân thiết với người hàng xóm của mình, và thậm chí từ ánh mắt của hắn có thể nói rằng hắn thực sự muốn chiếm hữu Sở Huyền, cái loại chiếm hữu này nói không rõ được, hắn không hiểu ý nghĩa của nó là gì, cũng không hiểu tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với người hàng xóm của mình như vậy.
"Tôi phát hiện cậu càng ngày càng kỳ quái nha." Từ Nhất Đằng nửa đùa nửa thật nói.
Ân Bạc chỉ lãnh đạm liếc anh một cái, "Như thế nào?"
Sở Huyền chống cằm, tiếp tục lắng nghe những gì Từ Nhất Đằng muốn nói.
"Chính là cảm giác cậu biến hóa rất lớn." Nếu thật để anh nói ra, anh cũng thật sự không giải thích được tại sao, cuối cùng lắc đầu không nói gì.
Trên bàn bày một đĩa thức ăn, Từ Nhất Đằng rót rượu vào ly, hỏi: "Mà này, trí nhớ của cậu khôi phục được bao nhiêu rồi?"
Sở Huyền cũng nghe thấy những lời đó và nhìn sang, Ân Bạc đang ngồi bên cạnh cậu, khi cậu quay đầu lại, cậu có thể nhìn thấy sườn mặt của Ân Bạ rõ ràng, trên mặt hắn không có biểu tì.nh gì, khẽ mở môi mỏng mở miệng trả lời: "Trí nhớ mà tôi nhớ được, đều là nuôi một đứa con nít."
Cả phòng im lặng hai giây, tiếp theo Từ Nhất Đằng cười to, ôm bụng cười to: "Anh hai của tôi ơi, anh nuôi con kiểu gì vậy, tôi chưa từng thấy bên cạnh cậu có trẻ con nào cả, nếu cậu thật sự đi nuôi đứa trẻ nào đó, đứa trẻ sẽ sống sót được hả?"
"......" Ân Bạc lạnh lùng nhìn sang, ánh mắt sắc bén mà lãnh đạm.
Sở Huyền ở một bên, vừa xem kíc.h động vừa uống trà sữa trong cốc, nhìn vẻ mặt do dự của Ân Bạc, giống như nhìn thấy cái gì mới lạ, mi mắt cong cong, cười rất đến không chịu nổi.
"Trước tiên bỏ qua nuôi con đi, cậu còn mơ thấy cái hình ảnh hữu dụng nào không?" Từ Nhất Đằng cảm thấy chột dạ, sau lưng có một trận gió mát lạnh, tiếng cười chậm rãi ngừng lại, lại trầm giọng hỏi.
"Tôi mơ thấy mình thích một cậu con trai."
Từ Nhất Đằng gãi gãi đầu, không nghĩ ra được Ân Bạc thích nam sinh nào, không khỏi hỏi: "Không phải cậu luôn thích những cô gái nhỏ nhắn dễ thương sao? Tại sao lại thích con trai?"
Ân Bạc lắc đầu, nói câu không biết.
Biết cũng vô ích, những thông tin đó và thực tế chẳng liên quan gì đến nhau.
Trên bàn đồ ăn cũng đã đầy đủ, "Vậy thì đừng nghĩ nữa, chúng ta còn nhiều thời gian, ăn cơm trước đi."
"Tại sao cậu lại thích ăn hai món này vậy?" Từ Nhất Đằng đưa một miếng súp lơ vào miệng, cảm thấy món ăn này chẳng có gì hấp dẫn.
"Hình như là có người khác nấu cho tôi hai món này."
Sở Huyền sửng sốt một lúc, sau đó hơi nhướng mày, "Thật trùng hợp, tôi cũng hay nấu hai món ăn này cho người khác." Cậu cũng hay làm chúng cho Nhan Mộng Sinh khi cậu và Nhan Mộng Sinh sống một mình bên ngoài.
"Thật sự là trùng hợp a. Nếu không biết hai người các ngươi vừa mới chuyển đến liền trở thành hàng xóm, suýt chút nữa còn tưởng rằng các ngươi quen biết từ lâu."Từ Nhất Đằng trêu ghẹo nói.
Buổi tối cơm nước xong, lần này bọn họ đều uống xong rượu, chẳng qua lần này Sở Huyền uống ít nhất, đặt một chiếc taxi cho Từ Nhất Đằng, sau cậu cùng Ân Bạc mới trở về.
Bọn họ ngồi trong xe, bên ngoài mưa nhẹ rơi, hạt mưa nhẹ đập vào cửa sổ xe, cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe dần bị những giọt nước làm nhòe đi, chỉ có thể nhìn thấy mờ ảo ánh đ.èn xe. Vì quầng sáng được phóng đại và mờ đi bởi những giọt nước nên dường như tiếng còi xe bên ngoài cũng trở nên trầm lắng hơn rất nhiều.
Sở Huyền dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt rơi xuống trên cửa sổ giọt nước nhỏ, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh đang chạm vào tay mình.
Cậu nghiêng đầu, làn da trắng nõn lạnh lùng vốn có của Ân Bạc bởi vì uống rượu mà có chút ửng hồng, trên người còn nồng nặc mùi rượu, đôi mắt đen vốn luôn lạnh lùng, bởi vì say xỉn mà trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Anh đang làm gì vậy?" Sở Huyền ngửi thấy mùi rượu, nhưng cậu không ngờ đối phương chỉ uống hai chai bia mà đã say.
Đối phương giống như một học sinh bị chủ nhiệm bắt gặp, ngoan ngoãn mím khóe miệng, lặng lẽ dựa vào bên người Sở Huyền, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, "Tôi có chút lạnh, muốn lại gần cậu chút."
Sở Huyền cũng liền tùy ý để đối phương đến gần mình hơn.
Nhưng đối phương cũng không có tiếp tục thành thật, vẫn duỗi ra móng vuốt hướng về phía tay phải của cậu.
"Anh lại lộn xộn anh liền cách xa tôi một chút." Sở Huyền cảnh cáo hắn.
Ân Bạc lúc này mới thành thật rút tay về, đây là lần đầu tiên hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Sở Huyền khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, không khỏi cười thầm, người này uống rượu xong trông như một đứa trẻ vậy.
Trên đường đi, Sở Huyền không nói lời nào nữa, cho rằng người bên cạnh có lẽ đã ngủ, khi một cú va chạm mạnh, vai cậu vô tì.nh va vào người Ân Bạc, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng trầm khàn của người đàn ông: "Tôi không có ký ức rất khó chịu."
Sở Huyền không nói gì.
"Tôi đang đợi một người, nhưng tôi đã quên mất diện mạo, tên tuổi và mọi thứ về anh ấy. Tôi chỉ nhớ cảm giác mà em ấy mang lại cho tôi lúc đó."
"Cảm giác gì?" Sở Huyền nghe xong Ân Bạc nói xong, giả vờ thản nhiên đáp.
"Nó giống như nước chanh với đường, ngọt ngào và hơi chua. Nếu tôi gặp lại em ấy lần nữa, tôi nhất định sẽ yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Áp lực tích tụ dồn nén trong lồng n.gực cậu một lúc, thực ra cậu cũng có cảm giác như vậy vớiNhan Mộng Sinh, khi biết cậu có thể rời đi, cậu muốn thích nhưng không dám, điên cuồng đ.è nén thích cho đến khi cho rằng mình có thể rời đi. Khi cậu rằng có thể mình đặt tì.nh cảm đó xuống, hắn vừa xuất hiện, trái tim lại sẽ như là nai con vui sướng mà loạn nhảy.
Ân Bạc mất ký ức, nếu cậu cũng mất đi người tương đối quan trọng trong trí nhớ với cậu mà nói, điều đó cũng đau khổ như chính hắn.
Ân Bạc: "Ngươi cảm thấy ta đáng thương không?"
Sở Huyền suy nghĩ một lúc, thành thật trả lời hắn, "Có một chút—"
Người đàn ông hơi cúi đầu, không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, giọng nói lạnh lùng lúc trước có vẻ hơi cô đơn, "Tôi cũng nghĩ là tôi khổ sở."
Sở Huyền hiếm khi thấy Ân Bạc chia sẻ suy nghĩ nội tâm với mình, cậu quay sang bên và đưa tay trái ra vỗ vai hắn, nghĩ rằng điều này sẽ khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng câu tiếp theo của Ân Bạc lại khiến cậu bối rối hoàn toàn không hiểu nổi.
"Vậy có thể cùng cậu nắm tay không?"
Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất phát ra tiếng nước tí tách, trên mặt đất vũng nước nhỏ bắn tung tóe hoa. Bên ngoài ánh đ.èn xe lờ mờ chiếu ra hết cảnh này đến cảnh khác, ánh sáng ấm áp nhàn nhạt phản chiếu khuôn mặt có chút mong đợi của Ân Bạc, nụ cười trên khóe miệng nhạt nhòa, nhưng đôi mắt đen lại sáng ngời.