Tô Hiểu cảm thấy một cơn tức giận dâng lên trong lòng. Tuy Kỷ Hòa không nói rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm nhận được ý của cô ấy.
Tô Hiểu lặng lẽ nhìn vào không gian, cảm giác như mình lại đang đắm chìm trong những suy nghĩ không thể thoát ra. Cô thở dài: "Cảm giác như mình đã yêu một người như vậy, thật sự làm mình cảm thấy xấu hổ vô cùng."
Kỷ Hòa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Là anh trai cô, Tô Tranh, đã xuất hiện để dọa Mộc Dương bỏ chạy, đó chính là lý do cô không bị thương."
Tô Hiểu trầm ngâm. Cô nhớ lại lần đầu gặp Mộc Dương trong con hẻm nhỏ, bóng ma của Tô Tranh cũng xuất hiện ở đó, khiến Mộc Dương sợ hãi bỏ chạy. Cô chợt nhận ra, có lẽ Tô Tranh đã xuất hiện từ rất lâu, âm thầm bảo vệ cô mà cô không hề biết.
"Vậy còn chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh ở sân bay thì sao?" Tô Hiểu hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Kỷ Hòa thở dài, nói: "Công việc mà cô nghĩ là lương cao, ổn định, thực ra chỉ là một cái bẫy, một cái cớ để lừa cô ra nước ngoài. Sau khi cô lên chuyến bay đó, sẽ bị bắt phải chuyển máy bay, và những gì xảy ra sau đó… cô cũng đã đoán được đúng không?"
Tô Hiểu lập tức hiểu ra, lòng cô nghẹn lại, như thể một cơn sóng lớn ập đến. "Cô nói là tôi sẽ bị lừa đến một hang ổ tội phạm, phải chịu bao nhiêu đau khổ, và mãi đến năm năm sau mới được giải cứu?"
"Đúng vậy," Kỷ Hòa xác nhận, "nhưng chính sự xuất hiện của Tô Tranh trong quá khứ đã thay đổi số phận của cô."
Tô Hiểu ngẩn người, không biết phải phản ứng thế nào. Cô lặng lẽ suy nghĩ, nhận ra rằng chính Tô Tranh của tương lai đã quay lại, hy vọng thay đổi số phận của cô.
"Vậy có nghĩa là bây giờ trên thế giới này có hai Tô Tranh sao?" Cô thì thào, lòng đầy bối rối.
Kỷ Hòa gật đầu: "Đúng vậy. Anh ấy đã làm tất cả những điều này để bảo vệ cô."