Lọc Truyện

Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

【 Ký chủ, cô muốn làm gì? 】

"Ngươi không nhìn ra sao?"

【 Cô không muốn ở bên cạnh Bùi Tịch sao? 】

"Ta cho rằng ngươi biết, ta trước nay đều chỉ muốn về nhà."

Hôn sự tới đúng hạn, Dược Vương Cốc liên tục nghênh đón khách từ trời nam đất bắc tới dự tiệc.

Mỗi người đều có tên có họ, có tiền bối nổi danh lâu năm trên giang hồ, cũng có cao thủ hiện tại, không phải chịu ân huệ của Bùi Chu, thì cũng chịu ân huệ của Bùi Tịch, đều mang theo quà vô cùng long trọng.

Không ít người An Cửu quen, vốn là đồng hành đi thảo phạt Ma giáo, những người này lúc ấy trúng độc của Hoa Mị, sau đó Bùi Tịch giúp bọn hắn khống chế độc.

Người trong giang hồ coi trọng ân cứu mạng nhất, sau khi nhận được thiếp cưới, mặc kệ đang ở phương nào, đều vội vàng trở về.

Dược Vương Cốc trước nay chưa từng náo nhiệt như vậy.

Đáng tiếc An Cửu không thể ở Dược Vương Cốc, tới gần hôn sự, nàng tới sơn trang đúc kiếm.

Tuy rằng nàng và Bùi Tịch đều không có cha mẹ, không thể bái cao đường, nhưng quy củ vẫn nên tuân thủ.

Ví dụ như trước khi thành thân, phu thê không thể gặp mặt.

Cho dù quy củ đối với hai người mà nói thùng rỗng kêu to*, An Cửu cũng ở Dược Vương Cốc vài tháng, thậm chí ở cùng phòng với hắn. Nhưng chính miệng Bùi Tịch nói, muốn cho nàng một hôn lễ trọn vẹn.

* Thùng rỗng kêu to: ám chỉ, phê phán những người trình độ hiểu biết, năng lực hạn chế nhưng lại thích khoe khoang, huênh hoang, khoác loác, làm như ta đây hay, giỏi lắm.

Dù sao An Cửu thành hôn hai lần, hai lần đều không tính là viên mãn, luôn có chút khuyết điểm, kết quả cuối cùng phải tốt nhất.

Bùi Tịch không khỏi có chút lo lắng.

Hắn không phải người mê tín, nhưng không nhịn được mà lo lắng, sợ hãi làm hỏng quy củ, sẽ không có được kết quả tốt.

Hắn tự mình thương lượng với cha mẹ Lâm Thanh Nghiên, muốn coi sơn trang đúc kiếm như nhà mẹ đẻ An Cửu, để nàng xuất giá từ sơn trang đúc kiếm.

Lâm phụ Lâm mẫu đều đồng ý.

Cho nên trước hôn lễ ba ngày, An Cửu liền vào sơn trang đúc kiếm ở. Nam nhân ngày xưa dính nàng vô cùng, nửa ngày không thấy nàng sẽ bất an, nhưng giờ đây lại an phận, một lần cũng không tới gặp nàng.

Tới ngày xuất giá, An Cửu quen cửa quen nẻo tự mình mặc hỉ phục, chỉ cho người trang điểm chải chuốt.

Nên nói, việc thành thân này, không còn mới lạ với nàng.

Nhưng lần này là lần trang trọng nhất.

Bên nàng hết thảy đã chuẩn bị ổn thoả, liền chờ ở sơn trang đúc kiếm, chờ đến lúc hoàng hôn, chân trời tràn đầy mây vàng cam lộng lẫy, công tử một thân hồng y ngẩng cao đầu cưỡi ngựa, mang theo đoàn đón dâu đi vào sơn trang đúc kiếm, nắm tay nàng đưa vào hỉ kiệu.

Hôn lễ, đương nhiên nên tổ chức vào hoàng hôn.

Buồn cười chính là, hai lần trước, không tổ chức vào hoàng hôn.

Trên đầu An Cửu đội khăn voan đỏ, không nhìn thấy biểu tình hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn nắm tay mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Quen biết lâu như vậy, dường như nàng chưa bao giờ thấy hắn khẩn trương như thế.

An Cửu ngồi vào kiệu, trong tay cầm một quả táo. Cùng với thổi kèn đánh trống vui mừng, kiệu dưới thân lắc lư.

Gió thổi qua, thổi bay một bên rèm cửa sổ, nàng nhấc một góc khăn voan lên, thấy con ngựa màu mận chín đi bên cạnh kiệu.

Vạt áo đỏ của tân lang tung bay theo gió, nàng lơ đãng nhìn khuôn mặt đang nghiêng sang một bên của người nọ, trước đó sắc mặt tái nhợt hôm nay nhiễm vui sướng rõ ràng, hai tròng mắt đen nhánh sáng ngời như sao.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là sửng sốt.

An Cửu chớp chớp mắt, ngay sau đó nhanh chóng buông khăn voan, khăn voan nháy mắt rơi xuống, nàng tựa hồ thấy khóe môi nam nhân cong càng sâu, đáy mắt ý cười dạt dào.

Hắn thoạt nhìn thật sự rất vui.

An Cửu rũ đầu, chậm rãi nghĩ.

Đầu ngón tay nàng nắn quả táo, xuất phát từ sơn trang đúc kiếm lúc chạng vạng, chờ đến gần 10 giờ đêm mới đến Dược Vương Cốc, quả táo bị nàng niết trong lòng bàn tay, cũng bất tri bất giác bị nàng niết mềm, quả táo dưới da cơ hồ đều thành nước trái cây.

Tối nay có trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống, thanh lãnh như sương.

Tầm mắt An Cửu chỉ có thể nhìn thấy một khu vực nhỏ dưới khăn voan, nàng có thể cảm giác được kiệu ngừng lại, sau đó một bàn tay thon dài vén rèm kiệu, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, khớp xương năm ngón tay rõ ràng duỗi về phía nàng.

Ánh trăng chiếu vào bàn tay kia, khiến bàn tay trong sáng trắng nõn như ngọc thạch.

"Cửu nhi, nào."

Tiếng nam nhân trầm thấp ôn nhu vang lên bên tai, giống như tiếng đàn ưu nhã, từ lỗ tai chui vào đáy lòng.

An Cửu chậm rãi duỗi tay, đưa tay mình qua, đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay nam nhân, liền bị nắm lấy.

Lòng bàn tay hắn vẫn có hơi nước ẩm ướt, An Cửu có thói quen nhỏ là ở sạch, theo bản năng muốn rút tay về, cái tay kia lại nắm chặt nàng, không cho nàng có nửa phần lùi bước.

Bóng đêm dày đặc, xung quanh lại có rất nhiều người.

Có người đang nói chuyện với nhau, có người đang nhỏ giọng đàm tiếu, nhưng khi tân lang dắt tân nương vào cửa, những âm thanh hỗn độn đó đều dần dần biến mất, chỉ còn lại tiếng thổi kèn đánh trống vui mừng náo nhiệt.

Đằng trước có người cầm đèn lồng màu đỏ dẫn đường.

An Cửu bị bàn tay nóng bỏng kia gắt gao nắm lấy, dẫn qua ngưỡng cửa, phía sau truyền đến tiếng châm ngòi pháo, bùm bùm một trận.

Sau đó hai người đứng trong đại sảnh, bàn tay kia rốt cuộc buông lỏng tay nàng.

Quá trình An Cửu sớm đã nghe Lâm Thanh Nghiên nói qua, biết cuối cùng đã tới lúc bái đường.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát, xuyên qua khăn voan đỏ, phía trước xuất hiện một bóng người, đúng là người chủ hôn.

Nghe nói là một ông lão đức cao vọng trọng trên giang hồ, có giao tình cũ với Dược Vương Cốc, mời đến chủ trì hôn lễ này.

Chủ hôn đứng trước mặt hai người, cao giọng nói: "Nhất bái thiên địa ——"

An Cửu dư quang nhìn về phía bên tay phải, nhìn vạt áo màu đỏ của hắn đong đưa, bóng người phản chiếu dưới ánh đèn chậm rãi cong lưng, không có nửa phần giả dối, cúi 90 độ về phía trước.

Nàng cũng dập đầu theo, bái xuống.

Rõ ràng mặc hỉ phục, nhưng lại là lần đầu nàng cùng người khác bái đường.

"Nhị bái cao đường ——"

Hai người xoay phương hướng, lại lần nữa cúi người dập đầu.

Bái không phải cao đường, mà là mấy cái bài vị.

"Phu thê giao bái ——"

Hai người mặt đối mặt, lại bái lần nữa.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ——" chủ hôn cao giọng phụ xướng, như là ra hiệu, trong đại sảnh yên tĩnh dần vang lên tiếng người ầm ĩ.

【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +1, hiện tại là 99. 】

Có người lớn tiếng chúc mừng tân lang, có người nói lời cát tường, còn có tiếng leng keng vứt đồng tiền, nơi nơi đều là tiếng cười của mọi người, giống như đây là ngày cực kỳ vui vậy.

Tay An Cửu rũ bên người lại lần nữa bị nắm lấy, đầu ngón tay nam nhân mơ hồ có chút run rẩy, lực nắm nàng không khống chế được, khiến nàng thoáng cảm thấy một tia đau đớn rất nhỏ.

Cảm giác đau này, trong bầu không khí náo nhiệt, ngược lại như một cây châm, chọc thủng ảo mộng mỹ lệ.

【 Độ hảo cảm đã 99, ký chủ, chúc mừng cô, sắp có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cô vẫn lựa chọn về nhà sao? 】

"Đương nhiên."

Hệ thống đưa ra nghi vấn: 【 Kỳ thật cô không cần hiến thân, cho dù Bùi Tịch dùng Ôn Nguyệt Linh giải độc, với thủ đoạn của cô, cũng có thể đạt độ hảo cảm 100 không phải sao? 】

An Cửu im lặng một lát, lắc đầu nói: "Chỉ là ta không thể tiếp nhận."

【 Không thể tiếp nhận cái gì? 】

"Không thể tiếp nhận, hắn chạm vào nữ nhân khác."

Không phải tốt bụng quá độ, bản thân nàng cũng không phải người tốt thiện lương. Bùi Tịch giết người nhiều, nếu hắn muốn giết Ôn Nguyệt Linh, nàng kỳ thật cũng không để ý.

Nhưng nếu hắn chạm vào nữ nhân khác...... Nàng chỉ cảm thấy dơ.

【 Tôi cho rằng cô không có tình cảm với mục tiêu công lược, sẽ không để ý điều này. 】

"Đại khái ta có thói ở sạch đi."

An Cửu không tiếng động rũ mắt, nhếch khóe miệng.

——————————-

Editor có lời muốn nói:

Ngược sắp đến, các ní chuẩn bị thắt dây an toàn nha ~~
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!