Khương Tân Tân cũng không quan tâm bây giờ có phải là thời gian nghỉ trưa không, từ trong ký túc xá lao thẳng đến ký túc xá nam.
Bây giờ cô không có điện thoại, Chu Diễn cũng không có. Lúc đầu cô còn tính nhờ dì quản lý ký túc xá gọi Chu Diễn ra giùm, nhưng còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thì liếc mắt đã thấy Chu Minh Phong đi đến chỗ cô. Cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, vội vàng chạy đến trước mặt anh, trong ánh mắt kinh ngạc của anh, dùng một loại giọng nói vô cùng quen thuộc nói: "Chu Minh Phong, anh giúp em kêu Chu Diễn xuống đi."
Giọng nói vô cùng tự nhiên.
Đầu tháng chín trời vẫn rất oi bức, nhất là sau giờ trưa, một chút gió cũng không có.
Khương Tân Tân mặc một chiếc váy bằng vải bông giặc đến bạc màu, làn da trắng nõn cả người như phát ra ánh sáng.
Ánh mắt cô trong suốt vô cùng linh hoạt, bị cô nhìn chăm chú như thế từ sâu trong lòng của Chu Minh Phong lại sinh ra một loại cảm giác không thể nói rõ thành lời.
Có lẽ đứng quá gần nhau, nên anh có thể ngửi thấy được mùi hương trên người cô.
Có lẽ khi nói chuyện quá mức thân quên, giọng nói này như thể cô rất thân thiết với anh, khiến anh cũng có chút hoảng hốt, trước kia hai người từng quen nhau sao? Họ rất thân với nhau sao?
Chu Minh Phong cũng không phải người dịu dàng gì, quan hệ với những bạn học xung quanh cũng không phải rất tốt, đương nhiên tính cách của anh càng không có vui vẻ đi giúp người ta, nhưng cũng không biết vì sao khi nhìn thấy Khương Tân Tân, lại nghe thấy cô dùng giọng nói thân thiết như thế mà nhờ vả anh, thế mà anh lại gật đầu: "Được."
Khương Tân Tân cũng biết, năm nay Chu Minh Phong còn chưa đủ mười tám tuổi, anh cũng không biết cô, cũng không thích cô, nhưng mà, biết thì biết nhưng cô vẫn cảm thấy, người này là chồng cô, chỉ là bây giờ không phải, tương lai... Sẽ như thế nhỉ?
Cô nhìn Chu Minh Phong đi vào khu ký túc xá nam.
Vì thời tiết quá nóng, mà chút vui vẻ kia khiến Khương Tân Tân tạm thời không nghĩ đến chuyện đứng đây phơi nắng.
Chu Minh Phong lên tầng năm.
Đi vào ký túc xá, phòng ký túc xá trung học của họ là phòng tám người. Trong ký túc xá ngoại trừ Chu Diễn ra, thì vẫn còn mấy người khác vẫn chưa ngủ trưa, hoặc là đọc sách, hoặc là đeo tai nghe nghe nhạc. Chu Diễn vừa khéo ngủ tầng trên của Chu Minh Phong, Chu Minh Phong đi đến trước giường sắt, nghĩ một chút, thấp giọng gọi: "Chu Diễn, tỉnh tỉnh."
Chu Diễn ngủ cũng không sâu.
Nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy giọng của ba mình còn tưởng rằng mình vẫn chưa xuyên đến đây, giật mình mở to mắt nhìn, dưới mi mắt là bóng dáng của ba cậu khi còn trẻ.
Xém chút nữa đã thốt lên một tiếng ba rồi.
Cậu khó khăn nuốt ngược trở vào, giọng có chút khàn khàn: "Chuyện gì?"
Chu Minh Phong nói: "Dưới lầu có người tìm."
Chu Diễn mơ màng ừ một tiếng, từ trên giường leo xuống, sau khi đến nhà vệ sinh rửa nước lạnh một lần, thì mới rời khỏi ký túc xá.
Cậu vừa đi ra ngoài không bao lâu, trong lớp đã có một nam sinh nhiều chuyện nói: "Giữa trưa đứng bóng thế này, ai tìm Chu Diễn thế. Có phải là..."
Mấy nam sinh cười: "Là Khương Tân Tân nhỉ, mối quan hệ của hai người này không phải tốt bình thường đâu, mỗi ngày đều cùng ăn cơm cùng uống nước."
Một nam sinh can đảm hỏi Chu Minh Phong: "Chu Minh Phong, ai tìm Chu Diễn thế."
Trên tay Chu Minh Phong còn đang cầm tờ đề hóa học, nghe thế thì liếc nhìn người nọ một cái, rõ ràng năm nay anh mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng tính cách lại trưởng thành, người trong lớp hay cùng ký túc xá đều không dám trêu chọc anh. Anh liếc mắt một cái, đã khiến những nam sinh trong ký túc xá kia bắt đầu im lặng lại.
Anh không trả lời câu hỏi này, mà chỉ im lặng ngồi bên bàn tiếp tục đọc sách.
Sau khi Chu Diễn ra khỏi ký túc xá nhìn thế Khương Tân Tân đang đứng dưới bóng râm, vội vàng hai bước gộp một đến trước mặt cô, thấy trán cô nóng đến mức đổ đầy mồ hôi thì lấy tay quạt gió cho cô: "Nóng như thế sao không ở ký túc xá đi?"
Ánh mắt Khương Tân Tân sáng lên cầm lấy tay cậu, giọng kích động đến run lên: "Tôi, tôi có một hệ thống!"
Chu Diễn không đọc tiểu thuyết, nên không biết cô nói hệ thống là có ý gì.
Khương Tân Tân dùng giọng nói ngắn gọn nhất để nói về tác dụng của hệ thống.
"Tóm lại, chúng ta có tiền rồi!!"
Một câu này, Chu Diễn nghe hiểu.
Hai người quả thật rất kích động, chỉ hận không thể ôm đầu khóc lớn.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng chịu khổ, mấy ngày nay ăn bánh mì cứng đến mức quai hàm cũng đơ luôn.
Cơ thể cậu bị bao vây trong giai đoạn này, mỗi buổi tối đều đói đến mức bụng dính sát lưng, chỉ có thể uống chút nước lạnh thôi.
Chỉ là, cậu lại không biết có thể làm gì để có tiền. Trong trường học lại không nhận học sinh làm thêm, cậu đã hỏi qua rồi, cho dù là quét dọn vệ sinh căn tin cũng không có chỗ trống, hiện tại nền kinh tế ở Giang Hoàng vẫn chưa phát triển, người trẻ đều đến thành phố lớn làm công, còn mấy người địa phương thì tranh nhau công việc, cho nên không tồn tại chỗ nào có thể làm thêm được. Trừ khi cậu có thể ra khỏi trường, nhưng mấy hôm trước cậu vừa có suy nghĩ này, đã nhanh chóng bị cô Khương đây mắng cho máu chó đổ đầy đầu rồi.
Hai người cũng không biết phải ngốc trong thế giới này bao lâu, cũng có thể là ở cả đời.
Nếu bây giờ cậu bỏ học, thì sau này cuộc đời sẽ càng khó khăn hơn, có thể sẽ khó khăn hơn bây giờ.
Đây là lần đầu tiên Chu Diễn chân chính cảm nhận được, ba cậu lập nghiệp có bao nhiêu khó khăn gian khổ.
Tóm lại, bây giờ cậu muốn thay đổi cuộc sống của mình nhưng lại chẳng có biện pháp nào cả, điều này khiến Chu Diễn cảm thấy thất bại.
"Tôi đã xem hệ thống này rồi, có thể kèm theo một người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ." Khương Tân Tân không nghĩ ngợi gì nói: "Tôi kèm theo cậu!"
Hệ thống này xem như là hệ thống để bồi dưỡng học sinh giỏi.
Ý tứ đại khái là muốn dùng kiến thức để đồi tiền.
Bây giờ cô đã nhìn sơ qua một lượt sách giáo khoa rồi, chắc không thể nào trông cậy vào cô được...
Tuy bây giờ cô cũng cố gắng theo sát với mọi người, nhưng, nhưng mà, tốt nghiệp nhiều năm rồi, kiến thức học được đã trả lại hết cho giáo viên từ lâu lắm rồi.
Cô còn đang đau đầu.
Cứ như thế, cô thi có thể vào đại học được sao? Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau hết cả đầu.
Chu Diễn: "..."
Thành tích chó gặm kia của cậu, có thể ký kết với cái hệ thống học tập gì đó sao?
Đến lúc đó đừng nói là không kiếm được tiền, còn có thể bồi thường tiền nữa đấy.
Chu Diễn nói qua loa: "Không nhất định phải ký kết với tôi mà?"
Khương Tân Tân: "..."
Hai người xem như là rất hiểu ý nhau.
"Cậu nói là..."
Chu Diễn gật đầu: "Để an toàn cô vẫn nên chọn ba tôi đi."
"Chỉ là." Khương Tân Tân nói: "Kiếm được tiền phải chia cho anh ấy một nữa..."
Nếu ký với Chu Diễn, thì kiếm được năm mươi đồng hai người có thể cùng nhau chia mà.
Nếu ký với Chu Minh Phong... Chu Minh Phong có thể chia cho cô hai mươi lăm đồng sao?
Hình như không có lời.
Trước chuyện làm ăn, không có vợ chồng!
Chu Diễn vì lợi ích chung nói: "Ba tôi chẳng lẽ không phải của cô sao?"
Khương Tân Tân: "Bây giờ anh ấy không biết tôi. Nhưng cậu thì có biết đó."
Nội tâm CHu Diễn thấy cảm động nhưng vẫn nói: "Ba tôi cũng không phải người xài tiền lung tung, cho dù bây giờ không phải của cô, tương lai cũng đều của cô mà."
Khương Tân Tân: Có lý đó nhỉ, vô cùng ăn khớp luôn...
Cô vẫn muốn chống cự một chút: "Tôi nghĩ ký kết với cậu cũng được đi, không phải cậu đã rất cố gắng học tập sao?"
"Chỉ là ký kết với ba tôi, tiền kiếm được sẽ nhanh hơn."
Khương Tân Tân tức chết được: "Cậu thật sự chẳng có tiền đồ gì hết!"
Chu Diễn: "Cô mới là thật đó, chẳng lẽ chồng cô, không cùng chung hoạn nạn cùng hưởng phú quý với cô sao?"
Khương Tân Tân: "... Không có đâu, nếu anh ấy kiếm tiền cho người khác xài..."
Vợ chồng là chim cùng rừng, gặp họa thì bay riêng, cậu nhóc à có hiểu đạo lý này không thế??
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là con trai lớn tiếng so sánh.
Chu Diễn vô ngực bộp bộp, giọng nói hùng hồn: "Ba mà dám! Tôi theo dõi cho!"
Khương Tân Tân vẫn có chút chần chờ.
Chu Diễn nói: "... Nghe nói căn tin có bán phở gà ăn rất ngon."
Khương Tân Tân nhìn Chu Diễn, khoảng thời gian này cũng không phải chỉ có mỗi mình cô gầy, cậu cũng giống thế. Cũng chẳng cần do dự nữa, khẽ cắn mọi ký kết với Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong và cô không giống nhau.
Chỉ cần hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, bất luận là cô hoàn thành hay anh hoàn thành, đều sẽ được thưởng, hai người chia đều, bởi vì cô là người sử dụng chính, cô có thể lấy tiền trực tiếp, còn anh sẽ dùng phương thức gián tiếp để có được tiền. Nói như thế, cũng sẽ không khiến anh cảm thấy nghi ngờ gì, có thể duy trì trật tự thế giới này.
*
Vốn dĩ Khương Tân Tân còn nghĩ nhiệm vụ này rất dễ dàng để hoàn thành, nhưng ai ngờ, mấy tiết buổi chiều tiếp theo, các giáo viên căn bản không hề có đặt câu hỏi nào cả!
Sao giáo viên lại như thế chứ, không nhiệt tình yêu thương và giúp đỡ các học sinh à?
Chu Diễn cũng rất sốt ruột.
Đây là tiết cuối cùng ngày hôm nay rồi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì hai người họ sẽ không có tiền.
Cậu tiếp tục gặm bánh mì là điều hiển nhiên rồi, nhưng cậu không thể để cô Khương tiếp tục chịu khổ qua ngày được?
Khương Tân Tân gấp không nhịn được, tiết cuối cùng này là tiết vật lý.
Có trời biết, lúc cô học đại hôc, môn toán thật ra còn ổn, dù sao từ nhỏ đã học rồi có thể mò được một số chữ, còn như hóa học vật lỳ thật sự muốn luôn cái mạng nhỏ này của cô. Cho dù giáo viên có hỏi, cô giơ tay trả lời thì sao chứ? Hệ thống thật ra cũng không nói phải trả lời chính xác, nhưng ngay cả trả lời sai cô cũng không biết mà!
Cô có chút sốt ruột.
Nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống này cô không cách nào hoàn thành được, nếu nó tức giận tự động hủy bỏ thì làm sao giờ?
Dưới mắt giáo viên Chu Diễn truyền giấy cho cô, vì để phòng ngừa giáo viên thấy được, trong tờ giấy đều là nội dung ám hiệu chỉ có hai người họ mới hiểu.
Tóm lại, Chu Diễn trấn an cô, đừng gấp gáp.
Quả nhiên, giáo viên vật lý cuối cùng cũng hỏi.
Nhưng mà giáo viên lại tự mình giải, hơn nữa câu hỏi này còn vô cùng khó.
Chu Diễn nhìn thoáng qua thời gian, cách giờ tan học chỉ còn mười phút.
Càng nghĩ, cậu khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua bóng dáng của ba mình, dứt khoát nhấc tay nói: "Thầy ơi, Chu Minh Phong nói cậu ấy còn có thể giải theo cách khác nữa ạ!"
Khương Tân Tân: "??"
Hay thật.
Thế cũng được, dù sao chỉ nói trả lời câu hỏi trước lớp là được.
Học sinh giỏi đứng đầu lớp Chu Minh Phong đột nhiên bị nhắc đến ở trên lớp, anh từ từ quay đầu nhìn lại Chu Diễn đang ngồi ở bàn phía sau.
Trong ánh mắt Chu Diễn còn mơ hồ có sự cầu xin.
CHu Minh Phong: "..."
Giáo viên vật lý quả nhiên rất vui mừng: "Thật không? Bạn học Chu còn có cách giải khác à, nào, đứng lên nói một chút đi."