Trung tâm thương mại Liễu Nhật,
Mộc Kiến Vĩ đang đi xem việc sắp xếp cửa hàng, anh đang thảo luận với quản lý cửa hàng về việc sử dụng nội thất và vật liệu tu sửa:
"Mức giá vật liệu đã vượt quá 7% dự toán rồi. Anh không theo sát việc thu mua vật liệu sao?"
"Dạ, giám đốc Mộc, tôi đã đàm phán với hai nhà cung ứng có vật liệu phù hợp nhất. Nhưng BC là bên đưa ra chiếc khấu thấp nhất rồi ạ!"
Kiến Vĩ nhìn bảng báo giá thì muốn nổ lửa: "Giấy dán tường làm bằng hộp kim hay sao mà một triệu một mét, bề rộng chưa tới nữa mét?"
"Dạ... họ nói đó là loại tốt nhất ạ?"
"Họ nói tốt nhất thì anh mua sao?", Kiến Vĩ đóng tập tài liệu lại, chỉ tay về đóng giấy dán tường đang chất chồng trong gốc, "Trả lại hết! Đổi sang dùng sơn đi! Tìm một nhà tạo hình trên tường."
"Da... Tại sao phải tìm nhà tạo hình trên tường ạ?"
Anh chỉ tay về phía bức tường đối diện cửa ra vào: "Tháo hết mấy bức trang này xuống! Sơn lại màu cam ấm! Tạo hình một bông hoa mẫu đơn lớn trên bức tường này!"
"Dạ? Tháo xuống thật sao ạ? Mấy bức tranh đó được đặt mua đến 50 triệu một bức?"
"Có hóa đơn chứ?"
"Dạ có."
"Vậy thì đi trả hàng đi!"
"Dạ, tôi đi làm ngay ạ!", anh quản lý vội chạy đi kêu người làm.
...
"Ting!", cửa kính được đẩy ra, một cô gái với mái tóc xoăn rong biển, mặc chiếc đầm len màu hồng pastel, đi đôi boot lông trắng bước vào cửa hàng. Kiến Vĩ nghe tiếng thì quay đầu lại, cất tiếng chào hỏi: "Xin lỗi quý khách, cửa hàng chưa..."
"Kiến Vĩ!"
Khi nhìn rõ là ai, anh tiến lên, cười nói: "Liễu Thu, tìm tôi có việc gì à?"
Liễu Thu vén lọn tóc qua mang tai, cười ngọt ngào: "Không có gì! Chỉ là đến giờ nghĩ trưa rồi, tôi định gủ anh đi ăn trưa đó mà!"
Nghe cô nhắc đến giờ nghĩ trưa, anh nâng tay trái lên xem đồng hồ, đã quá giờ nghĩ nữa tiếng rồi! Haizz, đúng là bận vào là quên mất thời gian.
Nghĩ rồi, anh cầm áo khoác lên: "Được, vậy chúng ta đi thôi!"
Hai người đi ra khỏi cửa hàng, Kiến Vĩ đi xuống tầng hầm lấy xe, Liễu Thu đứng đợi anh ở ngoài cổng chính. Cô nhìn mấy cậu nhóc đang nghịch tuyết ở lề đường đến quên trời đất thì cong môi cười.
"Bịch!", một quả cầu tuyết từ đâu bay tới trúng lên người cô khiến cho các bông tuyết dính đầy trên ấy. Cô đưa mắt nhìn về hướng quả cầu tuyết bị ném đến.
Mộc bé gái búi tóc hai chùm, mặc một bộ đồ thỏ trắng xù xù rất đáng yêu, đứa bé tập tễnh đi về phía Liễu Thu, khi đứng cách cô tầm nửa mét, nó ngước đầu, xoắn xoắn ngón tay, nhỏ giọng lí nhí: "Chị ơi! Em xin lỗi ạ! Em không cố ý ném chị đâu!"
Cô sắp bị sự đáng yêu này nhấn chìm rồi, ôi! Cô thích nhất là mấy thứ đáng yêu, lông xù xù thì càng thích a~
Liễu Thu, cúi người xuống, nhéo nhéo hai cái tai thỏ của cô bé, đưa tay nựng cái má bánh bao một cái, úi! Cảm giác đúng là tốt thật. Cô cười tươi: "Chị không sao! Em nhớ chú ý một chút là được rồi! Đi chơi với bạn đi!"
Bé gái cười tươi, đáp bằng một giọng dài như kẹo kéo: "Dạ~"
Kiến Vĩ lấy xe xong, khi chạy ra đúng lúc thấy cảnh này, anh cười ấm áp, ấn nút kéo cửa kính xuống: "Liễu Thu!"
Cô chạy lại, mở cửa ghế phụ ngồi lên, vừa đặt mông xuống liền hỏi: "Anh muốn đi đâu ăn?"
"Cô chọn đi, tôi sao cũng được!"
"Vậy... Nhà hàng Âu thì sao? Anh ăn món tây được...", đang nói thì Kiến Vĩ chòm người qua, nhìn gương mặt của anh ngày càng gần khiến Liễu Thu như ngừng thở.
Anh đưa tay kéo dây an toàn xuống thắt vào cho cô. Khi anh ngồi về vị trí của mình rồi cô mới dám thở ra.
Kiến Vĩ ôn nhu nói: "Cô nói địa chỉ đi."
Hai má Liễu Thu hơi nóng lên, cô nhỏ giọng: "số 100 đường Lạc Quân."
Khoảng nửa tiếng sau hai người đi đến nhà hàng, khi bước xuống xe, Kiến Vĩ cầm áo khoác của mình choàng lên người cô, giọng nói ấm áp đầy dịu dàng như tiếng dương cầm trong đêm thanh tĩnh: "Váy cô ướt rồi! Đừng để bị cảm."
Nghe anh nói, Liễu Thu cúi đầu nhìn tà váy của mình, chỗ dính phải bông tuyết lúc nảy, bây giờ đã tan ra làm ướt một mảng váy. Cô ngại cùng nói: "Cảm ơn anh."
Lúc đang ăn được một nửa, một tiếng gọi quen thuộc chui tọt vào tai khiến Liễu Thu sợ điếng người: "Thu Thu, con cũng đi ăn ở đây sao?"
Cổ cô cứng đờ, quay qua nhìn một cách máy móc, chưa đợi cô kịp phản ứng thì ba cô đã đứng chờ vờ trước mặt. Cô nuốt trọng miếng thịt bò một cái 'ực', nở nụ cười ngượng, nói: "Ba, sao ba lại ở đây?"
"Ba mới đi gặp khách hàng ở tầng trên.", ánh mắt ba Liễu chiếu về phía Kiến Vĩ như một cái máy radar.
Anh thấy ông nhìn thì đứng dậy, nở nụ cười, gật đầu chào hỏi: "Chủ tịch Liễu, rất vui được gặp ông."
Ba Liễu âm thầm đánh giá cậu trai trẻ trước mặt này. Đẹp trai, cao ráo, gương mặt sáng láng, nhìn cách ăn mặc thì chắc công việc cũng ra ngô ra khoai lắm. Chỉ là không biết tính tình thế nào!
Ông cười nhẹ: "Chào cậu, ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Liễu Thu kéo tay ông, cười tươi, liếc mắt ngầm ra hiệu: "Ba, chắc ba bận lắm nhỉ?"
Ông làm như không thấy ánh mắt của con gái, kéo ghế ngồi xuống: "Con nhỏ này! Giờ nghỉ trưa mà bận gì?"
Nói rồi ba Liễu gọi phục vụ đem ra thêm một bộ chén đũa và gọi thêm vài món. Xong, ông cười tít mắt nói chuyện với Kiến Vĩ: "Bác quên chưa hỏi cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Nhà có chị em gì không? Ba mẹ cháu làm nghề gì?"
Anh bị ông hỏi có chút bối rối không biết nên trả lời từ đâu. Liễu Thu kéo tay áo ông: "Ba, ba làm như điều tra nhân khẩu nhà người ta vậy?"
Ông phớt lờ đứa con gái rượu, cười cười chờ Kiến Vĩ trả lời. Thấy ánh mắt của ba Liễu, anh lịch sự, mỉm cười đáp: "Chủ tịch Liễu, cháu..."
"Chủ tịch Liễu gì chứ? Xa lạ quá, gọi bác trai đi!"
Nghe ông bảo vậy, anh liều sửa miệng, nói lại: "Dạ, bác trai, cháu tên Kiến Vĩ, năm nay 20 tuổi, hiện tại đang làm việc ở công ty trang sức Sunset, cháu có người chị, ba mẹ đã về hưu rồi ạ."
Còn trẻ vậy cơ à? Thì ra con gái của mình thích trâu già gặm cỏ non nha.
"Cháu làm chức gì ở công ty? Sao quen biết được con nhóc nhà bác vậy?", ông nghiêm túc nghe cậu giới thiệu, cười cười hỏi tiếp
"Dạ, giám đốc tài chính ạ. Gần đây công ty cháu vừa thầu một cửa hàng ở Liễu Nhật, vùa hay cô ấy làm người phụ trách nên quen biết ạ!"
Nghe cậu kể vậy, ông liếc mắt nhìn con gái mình, như ngầm nói, con nhỏ mê trai này! Chưa gì đã tặng người ta cái cửa hàng luôn rồi!
Liễu Thu nhìn lại, nhướng mày, tỏ vẻ vô tội, muốn có con rễ tốt thì phải đầu tư thôi ba ơi! Bỏ con tép bắt con tôm!
Ông trừng lại, con coi chừng bắt gà không được còn mất luôn nắm thóc đó!
Kiến Vĩ thấy hay cha con cô cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cậu hơi ngại ngừng cầm ly nươc lọc lên uống vài ngụm.
"Con nghĩ sao về việc ở rể nhà Liễu gia?"
"Ặc! Khụ! Khụ!", chưa kịp nuốt nước xuống anh đã bị câu nói của ba Liễu làm cho ho sặc sụa.
Sau khi hơi thở bình bình trở lại, anh khó hiểu, hỏi lại ông: "Cháu không hiểu ý bác muốn nói là gì ạ?
Thấy biểu cảm thất thố của anh, ba Liễu cười cười hài lòng, cái thằng! Cũng thật thà ghê! Có thằng con rể vậy cũng vui nhà vui cửa. Nghĩ rồi ông ôn hòa nói: "Bác biết con với Liễu Thu chưa quen biết được bao lâu! Nhưng thời buổi khó khăn, nhắm ai thì nên chốt đơn cái rụp! Tình cảm thì từ từ bồi đắp, phải không?"
Anh bị ông nói làm cho mơ mơ hồ hồ: "Bác trai, chắc bác hiểu lầm gì đó rồi ạ! Cháu và Liễu Thu không phải mối quan hệ như bác nghĩ!"
Ông quơ quơ tay, cầm chén đũa lên: "Người trẻ tuổi các con ấy! Yêu đương mà cứ như làm gián điệp! Giấu giấu diếm diếm, khi nào con suy nghĩ kỹ thì nói ba mẹ qua nhà bác giáp mặt!"
"Bác trai, cháu thật sự..."
Ông điềm nhiên ngắt ngang: "Ăn cơm đi cháu, kẻo nguội thì không ngon."
"Dạ...", Kiến Vĩ không biết nói gì, đành lẳng lặng ăn cơm. Thôi vậy! Để dịp khác giải thích với bác ấy sau vậy!
Liễu Thu cúi đầu ăn cơm, kiềm chế để bản thân không tỏ ra quá vui mừng.
Sau khi ăn xong, Kiến Vĩ đi lấy xe, thấy anh đi rồi, Liễu Thu cười rộ, giơ ngón cái lên với ba mình, nghĩ thấy vẫn chưa đủ liền giơ cả hay tay: "Ba ơi! Ba thật ngầu!"
Được khen khiến vẻ mặt ba Liễu đầy đắc ý: "Xời! Còn không xem xem ba của con là ai!", ông gõ đầu cô một cái, "Mở đường rồi đó! Đứa con rể này ba chấm rồi! Lo mà dụ nó về nhà cho ba! Không thì cuốn gói đi xem mắt!"
Cô tràn đầy tự tin, vô ngực tuyên thệ: "Cứ giao sứ mệnh này cho con!"
Thấy biểu cảm vui vẻ của con gái, ông cũng bị vui lây, xua xua tay: "Ba về công ty đây! Có cua trai thì cũng phải làm việc cho tốt! Biết chưa?"
"Dạ! Ba đi đường cẩn thận!".