Tòa cao ốc Lâm thị.
Mộc Tâm vừa mới kiểm tra vài email khẩn gửi từ các chi nhánh nước ngoài. Các quản lý cấp cao báo lại tình hình cổ phiếu gần đây gặp vấn đề, họ nghi ngờ có người cố ý thao túng làm nhiễu loạn thị trường, yêu cầu trụ sở chính phái người đến điều tra và hỗ trợ.
Cô in ra bảng báo cáo và số liệu bên chi nhánh cung cấp. Đôi đồng tử màu hổ phách lướt lên đồ thị chứng khoáng. Cô khẽ cau mày. Bỏ tài liệu đã in vào trong tập hồ sơ rồi cầm đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đến trước cửa phòng, thật ngoài dự kiến, cô gặp một cô gái đẩy cửa bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy rõ người đó là ai, cô hơi nhướng mày, giọng nói đều đều có thêm một tia tò mò: “Nhã Đình?”
Lý Nhã Đình hôm nay khác hẳn hai lần gặp mặt trước, mái tóc xoăn sóng được làm thẳng vén qua tai. Trên người cũng không còn phong cách hàn xẻng ngọt ngào nữa mà chuyển qua phong cách thanh lịch với chiếc đầm ngắn và áo khoác blazer. Cô ta mỉm cười nhìn Mộc Tâm, dùng giọng điệu nghiệp vụ nói: “Thư ký Mộc, hiện tại tôi đang tiếp nhận vị trí trợ lý tạm thời của Đình Phong. Rất mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Khóe môi Mộc Tâm hơi cong lên, đây là đang tỏ ý muốn lật bài tẩy sao? Gọi cô là thư ký Mộc nhưng lại gọi tổng giám đốc là Đình Phong. Nói cái gì mà “Chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”? Nghe cứ như là “Kiếp chung chồng” vậy!
Cô còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh để uống trà xanh trà đào. Cô gật đầu với cô ta một cái rồi nắm lấy tay nắm cửa định đi vào.
Lý Nhã Đình liền đưa tay ra ngăn cô lại, nói: “Thư ký Mộc, cô có chuyện gì muốn nói với Đình Phong thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ báo lại với anh ấy sau. Giờ anh ấy đang bận.”
Biểu cảm của Mộc Tâm vẫn trước sau như một, bình đạm đến không thể bình đạm hơn. Cô nhẹ nhàng buông tay nắm cửa ra, ánh mắt hờ hững nhìn sâu vào cô ta, nhàn nhạt nói: “Cô vừa mới đến công ty chắc là chưa nắm rõ cấp bậc chức vụ ở đây nhỉ?”
Lý Nhã Đình mỉm đôi môi đỏ hồng biểu thị cảm giác tự tin: “Trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu rõ rồi. Chức trợ lý tổng giám đốc mà tôi đang đảm nhận, cao hơn chức thư ký cấp cao của thư ký Mộc nửa cấp. Cho nên... tôi nghĩ bản thân có quyền yêu cầu về công việc cần làm của thư ký Mộc.”
Mộc Tâm mỉm cười, nhúng vai nhẹ một cái giả vờ tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Ồ ra vậy! Nhưng khả năng cập nhật tin tức của cô có lẽ hơi chậm nhỉ?”
“Ý cô là gì?”
“Tôi nào có ý gì chứ! Tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết... tôi bây giờ là thư ký riêng của tổng giám đốc. Chức vị... ừm... vừa hay là cao hơn cô nửa bậc đấy!”
“Thư ký riêng? Trong danh sách thăng chức của phòng nhân sự đâu có tên cô.”
Mộc Tâm nhấc tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ: “Chắc là đã có danh sách bổ sung rồi. Giờ thì tôi có quyền vào rồi chứ?”, nói rồi cô không liếc nhìn cô ta một cái đã đẩy cửa đi vào phòng.
Lý Nhã Đình siết chặt nắm tay, giẫm đôi giày cao gót đi về phía phòng làm việc. Lúc đi đến ngã rẽ cô gặp mấy nhân viên đang đứng hóng hớt chuyện, cô lớn tiếng nói: “Mấy người làm cái gì ở đây vậy? Có tin tôi đuổi việc tất cả luôn không?”
Mấy nhân viên nghe vậy thì quay mông đi về phía phòng làm việc, miệng vẫn còn xì xầm to nhỏ:
“Hừm, lớn giọng gì chứ? Cũng có đấu lại thư ký Mộc của chúng ta đâu.”
“Xùy, lính nhảy dù* mà làm như bản thân tài giỏi lắm. Vừa nhậm chức đã chỉ tay đầu này, ra lệnh đầu kia.”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi! Dù gì người ta cũng là em họ của tổng giám đốc đó.”
“...”
(*Lính nhảy dù: ý nói mấy người không có năng lực, chỉ dựa hơi các mối quan hệ.”
Lý Nhã Đình híp mắt, đi về phòng làm việc của mình, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến thư ký Mộc của mấy người rớt đài. Đến lúc đó mấy người cứ chờ mà cuốn gối theo cô ta đi.
...
Trong văn phòng tổng giám đốc, Mộc Tâm vừa đi vào thì thấy Lâm Đình Phong đang họp với quản lý mấy chi nhánh nước ngoài. Anh dời mắt ra khỏi màn hình máy tính, ngước lên, nhìn thấy là cô, khí tức trầm thấp quanh người đã tản đi hơn một nửa. Anh dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi đợi anh một lát, rồi tiếp tục nghe cấp dưới báo cáo tình hình.
Cô ngồi lên sofa đợi anh, rảnh rỗi lật tập tài liệu ra xem. Khoảng nửa tiếng sau, khoảng đệm trống bên cạnh cô hơi thụng xuống, anh ngồi xuống, vòng tay ôm lấy eo cô, nghiêng đầu nhìn mấy tài liệu trên tay cô. Hơi thở nóng ấm thổi lên tai cô: “Em cũng nhận được email rồi sao?”
Cô quay đầu qua đối mặt với anh, hỏi: “Anh đã có phương án xử lý chưa?”
“Chuyện khá đột ngột, cho nên anh đã bảo Tiểu A qua bên đó giám định thống kê tình huống rồi”, vừa nói bàn tay anh vừa theo thói quen vuốt ve lọn tóc của cô.
“Đột ngột quá nên anh chọn bừa một người làm trợ lý à?”, thật ra cô chỉ muốn hỏi anh tại sao lại để Lý Nhã Đình làm trợ lý cho anh, nhưng cô không biết rằng ngữ khí của cô lúc này rơi vào tai anh lại giống như cô vợ nhỏ ghen tuông.
Lâm Đình Phong nở nụ cười yêu nghiệt, đưa tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Mộc Tâm, rất ngoan ngoãn mà chủ động đánh lui tình địch cho bà xã: “Nếu em không thích thì anh điều cô ấy đi nơi khác.”
Cô bĩu môi: “Em không nói gì đâu đấy! Đây là anh tự yêu cầu nha.”
“An tâm về anh vậy à? Không sợ anh bị cô ấy mê hoặc sao?”
Cô cười khẽ, bệnh tự luyến đột ngột tái phát, nói: “Trừ khi mắt anh có vấn đề! Rõ là em xinh hơn, ‘tâm hồn’ cũng đẹp hơn cô ấy. Sợ gì chứ?”
Bàn tay không an phận của anh liền vuốt ve lên eo cô, giọng nói cũng bất giác trầm hơn vài phần: “Cũng may là thị lực của anh tốt. Cho nên mới nhìn thấu được cả ‘tâm hồn’ của em.”
Thấy không khí dần nguy hiểm, cô liền chuyển chủ để, đẩy tập tài liệu vào ngực anh: “Nói chuyện chính đi.”
Anh cầm lấy sấp giấy lên, lật xem, môi mỏng khẽ đóng khẽ mở: “Em đến tìm anh chắc có ý định làm gì à?”
Cũng chỉ có anh là hiểu cô nhất, cô chắc nịch nói: “Lũng đoạn chứng khoáng lần này chắc chắn là có người sau màn thao túng. Em định tự mình đi đến đó xử lý.”
Nghe đến việc không được gặp cô một thời gian, anh có hơi muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kiên quyết cô, anh liền nuốt lời định nói vào, hỏi: “Em định xử lý như thế nào?”
“Nếu đối phương đã động tay động chân thì sẽ để lại dấu vết. Em sẽ lần theo dấu vết đó hack ngược lại hệ thống của họ. Em có thể chỉ huy đội ngũ chứng khoán bình ổn thị trường lại.”
Lâm Đình Phong đặt tài liệu xuống bàn, kéo cô gái nhỏ vào lòng: “Thật sự không muốn để em đi chút nào.”
“Không tin tưởng em à?”
“Đương nhiên là anh tin vào năng lực của em rồi. Chỉ là... Nghĩ đến việc không gặp em một thời gian, chưa gì anh đã thấy nhớ em rồi!”
Mộc Tâm cười ngọt ngào, vuốt khẽ cà vạt của anh: “Chỉ tầm một tuần thôi mà, em sẽ cố gắng hoàn thành nhanh rồi về sớm.”
Bàn tay của cô như châm lửa trong người anh, anh chợt bế cô đứng lên, đôi môi mỏng áp lên đôi môi mọng nước của cô, giọng nói trầm ấm từ tính tràn vào hơi thở của cô: “Vậy thì em phải bù đắp cho tổn thương một tuần tới của anh đấy.”
Anh bế cô đi vào phòng nghỉ của mình, vừa đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, bờ môi của anh liền không kiềm chế được chiếm lấy vị trí trên môi cô. Chiếc lưỡi không thành thật tìm lấy lưỡi của cô, quắn quýt triền miên.
Sau khi dứt ra khỏi nụ hôn nóng bỏng của anh, Mộc Tâm liền đẩy người anh ra: “Đình Phong, bây giờ đang là giờ làm việc mà... Hay là... hay là chúng ta để buổi tối nha?”
Bờ môi của anh cọ lên mang tai của cô, chiếc lưỡi linh hoạt khắc họa từng đường nét trên tai cô, cơ thể anh vì dục hỏa mà càng tỏa ra hương bạc hà nồng đậm, anh nói khẽ: “Mộc Mộc, anh muốn em... ngay bây giờ.”
Đôi tay của anh bắt đầu tàn sát trên cơ thể Mộc Tâm khiến cô bắt đầu có phản ứng. Cô không ngờ anh lại có thể dễ dàng tìm được những điểm mẫn cảm trên cơ thể cô làm cho cô bất giác chìm đắm trong biển tình của anh.
Ánh sáng bị lớp rèm dày ngăn cản, căn phòng vì thế mà chìm trong một màu xám mờ. Cơ thể mạn diệu của cô gái nhỏ càng trở nên mê người hơn. Gương mặt đỏ ửng của cô vừa đáng yêu vừa hấp dẫn.
Do đã nhiều lần khắc chế bản thân, nên kể từ khi xảy ra đêm đầu tiên trong ngày sinh nhật, đây là lần thứ hai anh cùng cô hòa quyện làm một.
Chỉ một lát sau, bầu không khí đã nóng hơn bao giờ hết, trên chiếc giường kingsize màu trắng ngà là hai cơ thể đang quắn chặt lấy nhau, bên tai là tiếng rên rĩ của cô gái và tiếng thở dốc của chàng trai.
Bình hoa hồng ở đầu giường rơi xuống từng cánh hoa đỏ rực, dù hoa nở có đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng cô gái đang nở rộ dưới thân anh lúc này.