Chỉ thấy chính giữa túi giấy họa một cái đĩa, trên đĩa có ba khối điểm tâm, tuy rằng chỉ vài nét bút nhưng với vài nét bút đã đem điểm tâm họa giống như đúc, mặc cho ai nhìn cũng biết đây là điểm tâm.
Mà bên dưới đĩa còn dùng thể chữ khải viết ba chữ: Mỹ Vị Cư.
Quả thật quá đẹp. Lý Hà Hoa cực kỳ tự hào, ở trên đầu Thư Lâm ấn mấy nụ hôn: "Bảo bối, con họa thật đẹp, nương rất thích. Cảm ơn bảo bối."
Thư Lâm cười vui vẻ, đôi mắt híp thành một đường thẳng.
"Khụ" Một âm thanh cố tình ho khan vang lên bên cạnh.
Lý Hà Hoa hướng ánh mắt về phía đại nam nhân phát ra âm thanh bên cạnh, đôi mắt của người này đang vững vàng mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt loe lóe biểu đạt ý tứ nào đó.
Lý Hà Hoa muốn cười, có đôi khi nam nhân thật sự giống với tiểu hài tử, ngươi nói hắn thành thục, hắn so với ai khác cũng thành thục hơn, nhưng mà một khi ấu trĩ lên thì cũng làm người khác chiu không nổi, ví dụ như hiện tại.
Lý Hà Hoa thở dài cúi người qua, ở trên mặt đại nam nhân này cũng hôn hai cái, lúc này người này mới vừa lòng.
Ấu trĩ!
Lý Hà Hoa để Trương Thiết Sơn mang Thư Lâm đi rửa mặt thuận tiện dỗ hắn ngủ. Nàng thừa dịp này lại làm thêm hai cái túi giấy khác, sau đó định ngày mai đi đến chỗ khắc con dấu dựa vào bức họa của Thư Lâm mà khắc con dấu, sau này trực tiếp ấn con dấu lên túi giấy, đây chính là logo của tửu lâu bọn họ.
Hơn nữa nàng còn nghĩ túi giấy này không chỉ dùng để đựng điểm tâm và lương khô mà còn có thể đóng gói đồ ăn, không cần mang mâm hay rổ cũng có thể gói đồ ăn mang về, không cần quá phiền phức.
---------------------------------------
Lý Hà Hoa đem những túi giấy đã làm xong giao cho Tào Tứ Muội để người trong thôn làm túi giấy dựa theo dạng này, sau đó đưa nguyên vật liệu làm túi giấy là giấy dầu cho tỷ ấy.
Tào Tứ Muội cam đoan làm tốt sau đó mang theo mấy thứ này về thôn. Lý Hà Hoa tổng cộng làm ba kích cỡ túi, phân làm lớn nhỏ và trung bình, dựa vào số lượng khách mua mà dùng loại túi nào để đựng. Nhưng phí nhân công làm ba loại túi này giống nhau, cứ năm cái một văn tiền, chỉ cần nhanh tay, một ngày cũng có thể thu hai ba mươi văn tiền, việc này đối với những phụ nhân không có thu nhập trong thôn mà nói xem như đã là con số lớn rồi.
Sau khi Tào Tứ Muội trở về nói qua, rất nhiều phụ nhân trong thôn đều tới cửa tỏ vẻ muốn làm, nhưng mà nàng chỉ chọn bốn người nhân phẩm không tồi lại khéo tay tới làm. Lý Hà Hoa giao toàn bộ việc này cho Tào Tứ Muội xử lý, còn nàng thì đến nơi chuyên khắc con dấu để nhờ người ta dựa vào bức vẽ của Thư Lâm mà khắc thành con dấu, chờ khi con dấu khắc xong thì mớ túi giấy đầu tiên cũng đưa tới.
Lý Hà Hoa trên chính diện mỗi túi giấy ấn một ấn là có thể lập tức đưa vào sử dụng.
Vốn nàng dự định túi giấy cũng thu tiền nhưng sau lại không thu, miễn phí cho khách dùng, như vậy tuy rằng phí tổn hơi cao, kiếm lời ít chút, nhưng đồ vật bán đi trông có vẻ sang trọng, rất dễ dàng lấy được hảo cảm của khách hàng.
Lúc khách mua mà thấy túi giấy đựng vừa đẹp lại tiện dụng như vậy trong lòng sẽ cảm thấy điểm tâm nhà bọn họ tốt hơn so với nhà khác, cũng sẽ lựa chọn đến chỗ họ mua, tổng thể mà tính thì bọn họ cũng không thiệt.
Hơn nữa Lý Hà Hoa còn đưa ra hộp quà phiên bản cổ đại, chính là dùng túi giấy đựng các loại điểm tâm khác nhau, dụng tâm phối hợp sắp xếp và phối màu, thoạt nhìn rất đẹp mắt, sau đó đem trưng ở trên giá.
Nếu khách muốn mua để tặng có thể đề cử khách mua loại này vì chủng loại nhiều lại đẹp, đem tặng là tốt nhất.
Quả thật hộp quà này của Lý Hà Hoa đã hấp dẫn không ít người mua, có người lười chọn liền nói mỗi loại lấy một ít, lúc này nghe nói có hộp quà phối hợp sẵn thì cảm thấy khá tốt liền trực tiếp mua.