Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz (truyenazz.com.vn) sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Không: Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

 

Chưởng quầy thấy Ngọc Ý thật sự muốn đi khiêu chiến thì rất kích động, lập tức kêu thủ hạ đi gọi người, chuẩn bị khiêu chiến. 

Ngọc Ý huênh hoang đi lên, so với tầng một chật chọi, tầng hai rộng hơn nhiều, tầng hai rộng lớn bày chín cái bàn, còn có phòng nghỉ ngơi. 

"Thế tử, các người ở đây nghỉ ngơi đi." Ngọc Ý mở miệng. 

"Được" Vu Kì Thiên đi sang bàn bên cạnh, Liêu Tinh và Long Nhị cũng đi theo. 

Chưởng quầy lập tức kêu hạ nhân bê trà điểm tâm và hoa quả tới, bày ở trên bàn trước mặt Vu Kì Thiên. 

"Chưởng quầy mau chóng bắt đầu đi, ta còn muốn về ngủ trưa tới thế tử nhà ta" Ngọc Ý thúc giục. 

"Được, được" chưởng quầy rời đi gọi người lên. 

Một nam nhân hơn 40 tuổi đi lên, dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường, trong đôi mắt xếch toát ra sự tinh ranh, nhìn một cái là biết người nhanh nhạy. 

"Phu nhân, ta nói trước với người, bàn số một cược ít nhất một vạn lượng, ba con xúc xắc đoán tài xỉu, người có ba cơ hội" Người đó mở miệng. 

"Bắt đầu đi" Ngọc Ý lấy ra một tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt lên bàn. 

"Phu nhân quả nhiên là người sảng khoái, vậy ta tới." Người đó lập tức lắc xúc xắc. 

Mọi người ở tầng một đều nín thở, tuy biết rõ Ngọc Ý sẽ thua, nhưng khi nắp còn chưa mở ra, mọi người vẫn có chút mong chờ. 

Kết quả, nắp mở ra, vậy mà là Ngọc Ý thắng. 

"Bàn số hai" Ngọc Ý đứng dậy đi thẳng tới bàn số hai. 

Người lắc xúc xắc đó cũng đơ ra, sững sờ nhìn xúc xắc bên trong: "Sao lại vậy?" 

Ông ta rõ ràng là lắc ra tài, sao lại biến thành xỉu. 

Chưởng quầy thấy dáng vẻ như gặp ma của ông ta thì có vẻ mặt chê bai: "Bàn số một phu nhân thắng, người đâu, bàn số hai" 

Mọi người bên dưới đều sôi sục: "Vậy mà là Ngọc tiểu thư thắng, đây là thật sao, không phải ta xuất hiện ảo giác chứ?" Một người sửng sốt không dám tin mà hỏi. 

"Không sai, ta cũng nhìn thấy rồi, e là mèo mù vớ cá rán, vừa rồi nàng ta cũng luôn thua. 

Mọi người đều cảm thấy Ngọc Ý đoán mò, số đỏ, tiếp tục xem. 

Quả nhiên khi ở bàn số hai, Ngọc Ý đã thua, hơn nữa còn thua hai lần, mọi người càng thêm chắc chắn Ngọc Ý đoán mò, có điều cũng trở nên căng thẳng không thôi, may mà lần thứ ba Ngọc Ý đã thắng. 

"Kỹ thuật cược này của Ngọc tiểu thư cũng quá tệ rồi, ta xem thôi cũng căng thẳng, còn căng thẳng hơn ta tự cược" Một người xem náo nhiệt ở tầng một mở miệng. 

"Lại chả, may mà lần này đoán mò đúng, có điều đằng sau còn bảy bàn nữa, từ từ xem đi." 

Mọi người không có một ai chơi nữa, tất cả đều căng thẳng nhìn Ngọc Ý, nhìn thấy cô thua thì cảm thán cô phá của, nhìn thấy cô thắng thì nói cô số đỏ, làm cho bản thân Ngọc Ý cũng ngại. 

Ngọc Ý cứ như vậy thắng một bàn, sau đó cố ý thua hai lần, lần cuối thì thắng, ở trong mắt mọi người mà may mắn qua ải, đi thẳng tới bàn số năm. 

Trán của chưởng quầy phủ một lớp mồ hôi lạnh, xem ra Ngọc Ý này có chút bản lĩnh, vừa rồi chỉ cho rằng cô có chút khôn lỏi, lại không nghĩ có thể một đường giết tới bàn số năm, chưởng quầy lúc này cũng không dám coi thường nữa. 

Chưởng quầy nháy mắt với tên sai vặt ở bên cạnh, tên sai vặt lập tức rút ra khỏi đám đông đi thẳng ra cửa. 

Vu Kì Thiên nhìn thấy tất cả chuyện này, lại không ra tay ngăn cản, hắn cũng muốn xem con cá lớn ở sau lưng sòng bạc Phú Quý này. 

"Phu nhân, yêu cầu của bàn số năm này là cược toàn bộ số tiền thắng ở sòng bạc trước đó, không thể giấu riêng." Chưởng quầy lập tức mở miệng. 

Ngọc Ý cười lạnh, cô biết đây là muốn giở trò với cô, có điều cô sợ gì chứ, vừa rồi nhân lúc mọi người không phát giác, cô đã phục chế vài phần ở trong không gian rồi. 

"Được." Ngọc Ý không thèm chớp mắt, ném toàn bộ số tiền thắng các bàn trước, ngay cả tiền thắng ở đại sảnh tầng một lên trên bàn. 

Thấy một túi to đó, mọi người ở tầng một nhìn tới ngơ ra. 

Ngọc tiểu thư thắng nhiều tiền vậy sao, đừng lừa người nha, ta vừa rồi nhìn thấy nàng ta cứ thua suốt mà?" Một người nghi ngờ nói. "Ta cũng nhìn thấy nàng ta thua mãi, không thể thắng tiền chứ, không phải là thế tử cho chứ." 

Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, lũ lượt cảm thán Vu thế tử lấy một thê tử phá của, không có tiền đồ rồi. 

"Phu nhân, tiểu nhân có thể mở ra xem không?" chưởng quầy nghi ngờ nói. 

"Đương nhiên có thể, nếu bàn này phải đặt hết toàn bộ số tiền, vậy thẳng đương nhiên cũng sẽ gấp bội đúng không?" Ngọc Ý hỏi ngược lại. 

Khóe miệng của chưởng quầy giật nhẹ, lập tức trả lời: "Phải, phu nhân nói không sai, thua thì thua toàn bộ, thẳng cũng thắng gấp bội." 

"Vậy thì tốt." 

Chưởng quầy đích thân tới kiểm tra, mở túi đó ra, nhìn một xấp ngân phiếu thật dày bên trong, mắt cũng trợn lên, quả nhiên nữ nhân này âm hiểm, vậy mà thắng nhiều tiền như vậy, lát nữa nói gì cũng phải kêu thủ hạ thắng trở lại. 

Ông ta không tin, Ngọc Ý còn có thể thắng được bàn số năm, dù sao trước đây người giỏi nhất cũng chỉ dừng bước ở bàn số năm. 

"Ván đầu tiên này, cược như nào?" Ngọc Ý hỏi. 

"Nghe âm thanh, đoán điểm số, ai đoán sát với số điểm của xúc xắc nhất thì người đó thắng, tổng cộng ba cơ hội, hoặc ba ván thắng hai cũng được." chưởng quầy giải thích. "Đợi đã, chơi lâu như vậy ta khát nước, muốn uống trà ăn chút đồ ăn." Ngọc Ý mở miệng. 

"Được." 

Long Nhị lập tức bê trà và điểm tâm tới: "Phu nhân, mời!" 

"Đa tạ." Ngọc Ý nhận lấy uống một ly trà, lại ăn hai miếng điểm tâm, lúc này mới ngồi về chỗ. 

"Bắt đầu đi, ta chuẩn bị xong rồi" Ngọc Ý nói. 

Đối diện là một ông lão hơn 60 tuổi, râu tóc bạc trắng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn một cái thì biết không phải dễ tiếp xúc. 

"Nha đầu, ngươi thật sự muốn cược một ván này sao, nếu thua thì sẽ mất hết số tiền thắng trước đó đấy?" Ông lão mở miệng. 

"Không sao, thế tử nhà ta giàu, không thiếu tiền" Ngọc Ý trả lời. 

Khóe miệng ông lão co giật: "Nếu đã như vậy, bắt đầu thôi. 

Nhà cái bắt đầu lắc xúc xắc, ông lão nhắm mắt nghiêm túc nghe, mà Ngọc Ý lại thong dong nhìn nhà cái lắc xúc xắc đó, giống như căn bản không phải đang thi đấu, mà như đang xem náo nhiệt. 

Nhà cái lắc một lúc thì dừng lại: "Hai vị mời đoán" 

Ông lão mở mắt ra, sắc mặt vô cùng nghiêm túc: "Nha đầu, ngươi trước đi." 

"Vậy sao mà được, phải kính già yêu trẻ, ông già ông trước." Ngọc Ý khiêm tốn nói. 

"Được, vậy ta không khách sáo, lão phu đoán mười một điểm." Ông lão mở miệng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!