Lọc Truyện

Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Dương Trường Miên thấy nam chính đang đỡ mình, thế là nhân cơ hội sờ soạng cánh tay nam chính mấy cái, cọ tí may mắn.

Nam chính: "?" Hắn có thể cho mượn cánh tay để nắm mà, làm như biến thái vậy là sao?

Hang động lối đi càng ngày càng hẹp, cậu đi phía trước dẫn dường, nhưng vì hơi lùn nên không cần khuỵu gối thấp đầu, tội cho nam chính: [Bốn bỏ năm lên là nam chính đang quỳ lạy tao! Tuyệt cà là vời!]

Hệ thống: [...] Bốn bỏ năm lên kiểu gì hay thật, quỳ luôn chứ, người ta chỉ cúi thấp đầu xuống vì không gian hẹp thôi.

Đi một đoạn thì thông thoáng lại, phía trước ánh sáng xanh ngọc bích nhàn nhạt ánh vào mi mắt, có hơi chói.

Tới rồi, quặng tiền của ta!

Linh thạch là đơn vị tiền tệ thông dụng ở tu chân giới, chia làm ba cấp: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm. Bậc càng cao, linh khí ẩn chứa bên trong linh thạch càng nhiều, cũng tinh khiết hơn.

Linh thạch đã qua tinh luyện được tung ra thị trường thì có hình elip, tròn tròn dẹp dẹp. Còn ở quặng thường thấy thì có hình ngũ giác, từng tảng từng tảng lớn.

Dương Trường Miên thu hồi nước miếng, tiếp tục đi sâu vào bên trong, mục đích của cậu là linh châu. Linh châu so với linh thạch thì đắt đỏ và hiếm thấy hơn nhiều, có nó, trong lúc nguy cấp hấp thu linh khí bên trong, sẽ có thể khôi phục lại sức mạnh ngay.

Linh châu hình tròn nhỏ bằng lòng bàn tay, màu xanh lục đậm, mát lạnh lại thoải mái.

Vì không có tu vi nên Dương Trường Miên không cảm nhận được gì. Cậu cầm trong tay, không chút do dự đưa cho nam chính: "Huynh cầm, đồ ngon mà ta nói là nó."

Nam chính nhận lấy, linh khí bên trong tự động chảy vào đan điền, hắn đánh giá trong nháy mắt rồi bỏ vào túi: "Nói điều kiện đi." Hắn sẽ không tin, thông minh như Dương Trường Miên lại có thể cho không hắn đồ tốt thế này.

Quả nhiên, cậu mở lời: "Ta muốn, 100 cái sừng của Thố Giác Thú, trong vòng ba ngày." Nhiệm vụ này của cậu kẹt ở đây lâu lắm rồi, nhân tiện thì để nam chính làm giùm luôn.

Hắn gật đầu: "Có thể." Chỉ là mấy con thỏ, hắn một kiếm chết cả bầy rồi, chuyện nhỏ.

Dương Trường Miên yên tâm, hai người giao kèo với nhau, ai đào được nhiều linh thạch thì lấy, đào được ít thì ráng chịu.

Cậu lấy ra cái búa nửa bước thiên cấp của mình ra, một búa gõ nát một cục linh thạch to, sau đó gom vào túi. Đơn giản, ngắn gọn, không rườm rà.

Nam chính: "..." Hắn mà còn chừa cho cậu thì hắn chắc còn cặn không quá. Đúng là bí ẩn mà, Dương Trường Miên ấy, không thể tu luyện nhưng đồ vật thì thiên kỳ bách quái.

Hắn cũng đã biết chuyện Dương Kiêu chết rồi, hiềm nghi của hắn về Dương Trường Miên lại tăng lên đáng kể.

____

Khách điếm nơi Lạc Thiên Tông đệ tử đang ở.

Dương Trường Miên nhiều lần từ chối ý tốt của nam chính nhưng hắn sợ cậu chạy nên không đồng ý, thế là cả hai ở chung khách điếm. Đã đồng ý về gặp ông nội hắn rồi chẳng lẽ cậu còn chạy làm gì? Cậu chưa có muốn chết.

666: [Lừa già dối trẻ cũng đáng chết lắm.]

Cậu cáu: [Thằng nam chính muốn vậy mà!] Hắn đưa ra kiến nghị muốn lừa ông nội hắn, cậu chỉ diễn phối hợp tí thôi.

0405 cổ vũ: [Phim giả tình thật đi cưng, giờ đang là trend đó.]

Dương Trường Miên mặt vô biểu tình: "..." Trào lưu này xưa rồi, trend cái gì nữa.

Hàn Ngọc Nhiễm đẩy ra cửa phòng trống cạnh phòng hắn: "Phòng này của ngươi, nghỉ ngơi cho tốt."

Dương Trường Miên đứng trước cửa, nhìn vào trong: "À ừ, cám-đa tạ đại hiệp."

Phòng gọn gàng, ngăn nắp, không có vật dụng gì nhiều ngoài cái giường với cái bàn. Muốn đi vệ sinh thì đi sao? Ồ, wow, có cái bình: "..."

Hàn đại hiệp: "..." Hắn tu chân, tu tiên, không có luyện võ công, nội công.

"Hàn sư huynh!"

Dương Trường Miên vừa bước nửa cái chân vào cửa phòng đã nghe một tiếng "Hàn sư huynh" ngọt muốn ngứa răng, thế là ló đầu ra hóng hớt.

Đào Kiều Kiều vui tươi hớn hở chạy tới.

0405 như lâm đại địch: [Cấp báo! Một trong những mỹ nhân trong hậu cung của nam chính trong nguyên tác-Đào Kiều Kiều!]

Cậu suy tư, là tiểu sư muội ngọt ngào đáng yêu của nam chính đây sao? Trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng là rất đẹp. Nhưng mà, cậu có cảm giác cô ta còn cao siêu hơn Dương Ngọc Linh nữa.

666: [Thì tất nhiên, sư muội Lạc Thiên Tông so với cháu gái của Dương gia bé tẹo. Một bên là hạt dưa hấu một bên là hạt mè.]

0405 cũng dè chừng: [Đối thủ khá nặng kí, cục cưng cẩn thận chút!]

Dương Trường Miên: "???" Đối thủ? Ai? Cậu có muốn đánh nhau với cô ta đâu?

Đào Kiều Kiều bon chen lại gần nam chính, đứng gần hắn, phụng phịu: "Hàn sư huynh, mấy hôm nay huynh đi đâu vậy? Muội rất lo cho huynh đó." Muốn khoác tay hắn

Nam chính xảo diệu né ra, lãnh đạm nói: "Ta có việc." Hắn phiền nhất loại nữ nhân hay hỏi lung tung hướng đi của hắn. Nếu cô ta không phải sư muội cùng tông, hắn mới lười phản ứng.

Dương Trường Miên nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình đứng đây là bóng đèn thì hơi kì, hay đi vô phòng?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!