Lọc Truyện

Nữ Hoàng Đế Và Thái Giám Giả - Triệu Tuấn Hào (FULL)

Lúc Triệu Tuấn Hào vén rèm lên đưa mắt nhìn lại thì lục lạc leng keng rung động, đúng lúc màn xe hoa cũng bị người xốc lên, một cánh tay ngọc duỗi ra, sau đó là một khuôn mặt vô cùng mịn màng, đẹp tuyệt trần ló ra.

“Oa, mau xem mau xem, đây là công chúa của bọn họ à?”

“Hồ Cơ tuyệt sắc, đúng là nói không ngoa!”

“Khó trách Tiên đế muốn dẫn quân đánh phía Tây…”

it ỊỊ

Người dân may mắn trông thấy dung nhan thì xôn xao kinh ngạc cảm thán.

Tiếng ồn ào không ảnh hưởng đến Triệu Tuấn Hào, ánh mắt hắn đọng lại trên khuôn mặt của người trước mắt.

Đó là một gương mặt được che lụa mỏng, gần như chỉ lộ ra đôi mắt đẹp và nửa sống mũi, thế là đã đủ thấy được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Đôi mắt trong như hồ nước, sạch sẽ trong suốt, hồn nhiên lẫn với tò mò, đánh giá Triệu Tuấn Hào.

Hai người bốn mắt giao nhau, người trên xe hoa chợt nảy ý, chào hỏi với Triệu Tuấn Hào: “Này.”

Tiếng Đại Hạ pha lẫn với khẩu ngữ Tây Vực, linh động dễ nghe.

Chuyện Hồng lư tự khanh muốn nói với Độc Cô Nhất Hạc, chính là chuyện sứ đoàn Tây Vực tới Đại Hạ sao?

Triệu Tuấn Hào buông màn xe, ngăn trở ánh mắt.

Người trong xe hoa dường như không vui lắm mà hừ một tiếng, sau đó cũng buông màn

xe, xe hoa đi vào Hồng lư tự trong tiếng ồn ào của người dân.

Bên trong hoàng thành, Triệu Tuấn Hào trở về với đôi tay chắp bên tay áo, thong thả đi trong cung.

Rẽ Đông rẽ Tây, bước vào sâu trong hậu cung.

Lúc sắp sửa đi vào điện Dưỡng Tâm, chợt bên đường có một bóng hình xinh đẹp mặc áo xanh vẫy tay với hắn: “Tiểu Triệu Tử!”

Triệu Tuấn Hào cười ấm áp, đi lên đón, bàn tay thuận thế ôm lấy mỹ nhân đang chạy chậm lại đây:

“Thanh Nhi tỷ tỷ…”

“Hừ.” Thanh Nhỉ đập bay bàn tay không an phận của Triệu Tuấn Hào, nói lẫy: “Ta chờ ngươi đã lâu, nương nương tìm ngươi.”

“Vậy đã khiến tỷ phải đợi lâu rồi…” Triệu Tuấn Hào cười, Thanh Nhi này khi tức giận có vẻ đẹp riêng, váy cung màu xanh nhạt ôm sát lấy dáng người đẫy đà không đúng tuổi của nàng ta, từng đường nét hết sức lả lướt.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Dọc đường hai người vui cười đùa giỡn, Thanh Nhi cứ bị Triệu Tuấn Hào trêu chọc, duyên dáng la lên.

Chẳng mấy chốc đã đến cung Phượng Thê của Hoàng hậu Độc Cô Nhã Băng, hai người thông báo một tiếng, đẩy ra cửa lớn đi vào.

“Tiểu Triệu Tử tham kiến nương nương.” Triệu Tuấn Hào hơi khom người.

Trong sân nhỏ ở cung Phượng Thê, Độc Cô Nhã Băng chống má, ngồi bên cạnh bàn đá, thấy có người tới, nàng nhoẻn miệng cười:

“Cũng không phải người ngoài, ngồi đi.”

Triệu Tuấn Hào tiện thể ngồi xuống ghế đá bên cạnh, điểm tâm trái cây trên bàn rất nhiều, nhưng đôi mắt của hắn vẫn bị bầu ngực đầy đặn của Độc Cô Nhã Băng hấp dẫn.

Bởi vì đang chống má, Độc Cô Nhã Băng gác hung khí này trên mặt bàn, đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Triệu Tuấn Hào, người ngươi muốn ở phòng bên.”

Độc Cô Nhã Băng hơi thất thần, đầu óc nàng bây giờ chỉ nghĩ đều phải làm như thế nào mới có thể quyến rũ được hoàng thượng, mình nên mặc sao cho đẹp nhỉ?

Hay là không mặc gì?

Hay là không mặc gì bên trong?

“Cảm tạ nương nương, ông ta có nói đã mưu hại Tam Thúc công nhà ta như thế nào không?”

Triệu Tuấn Hào hơi cúi đầu, ngữ điệu khiêm nhường.

Dung nhan tuyệt mỹ của Độc Cô Nhã Băng lộ ra một thoáng suy tư, mím môi đỏ lắc đầu:

“Khi người trong nhà bắt lại thì xuống tay hơi mạnh, ông ta ngất rồi, chắc giờ chưa tỉnh lại đâu…”

Triệu Tuấn Hào gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng bên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!