Sau khi bị Lưu Ly mắng, Cố Tại Ngôn chỉ đành im miệng.
Thấy cha không thể giúp được gì, Yên Yên không khỏi bĩu môi, sau đó tủi thân đi về phía Lưu Ly rồi kéo váy cô.
"Mẹ, Yên Yên biết sai rồi."
Thấy Lưu Ly không đáp, Yên Yên càng cảm thấy đau lòng, cô bé nức nở nói: "Yên Yên thực sự không dám nữa, sẽ không có lần sau đâu, Yên Yên chắc chắn đó được không ạ.”
Thấy Yên Yên thực sự sợ rồi Lưu Ly mới nhìn Bình Bình.
Bình Bình thấy mẹ nhà mình nhìn sang, tim cậu cũng đập lỡ một nhịp, cậu sợ mẹ sẽ từ mặt mình nên vội vàng nói: “Bình Bình sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Khi Bình Bình nhanh chóng nhận sai, Lưu Ly mới thở dài một hơi.
Sau đó cô ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa trẻ, nói: “Lần này điều khiến mẹ tức giận nhất là nếu không có dì Bạch Nhạc ở bên, hoặc phía sau bọn họ có người mạnh hơn Bạch Nhạc thì bọn con hành động như thế sẽ tự làm hại bản thân.”
Lưu Ly lại nhìn Bình Bình: "Con làm anh, nếu lần sau gặp phải tình huống như vậy, mẹ hi vọng con có thể thuyết phục em gái chứ không phải là hùa theo em làm chuyện nguy hiểm. Mẹ có hai đứa con thôi, không dám để bọn con gặp chút nguy hiểm, bọn con hiểu không?”
Bình Bình nghe xong liền cúi đầu áy náy: "Xin lỗi."
Bạch Nhạc nhìn phu nhân nhà mình răn dạy bọn trẻ, tuy phu nhân không khiến trách nàng ta nhưng lúc đó, chỉ có một mình nàng ta là người lớn, nói cho cùng cũng là lỗi của nàng ta, là do nàng ta quá tự tin, quá kiêu ngạo rồi.
Vì vậy Bạch Nhạc không chút do dự quỳ xuống trước mặt Lưu Ly: “Xin phu nhân trách phạt.”
Nàng ta là ám vệ, khi ám vệ làm sai thì chỉ có thể nhận tội chứ sẽ không tự bào chữa.
Lưu Ly nhìn Bạch Nhạc, trong phút chốc cô không biết phải nổi giận từ đâu.
Cô biết Bạch Nhạc là người như thế nào.
Càng biết tính cách của Yên Yên là như thế nào.
Ngay cả khi Bạch Nhạc từ chối yêu cầu của Yên Yên thì cô bé cũng sẽ tìm cách khiến nàng ta đồng ý.
Thành thật mà nói, ngoài việc có chút lo lắng chuyện Bình Bình và Yên Yên gặp nguy hiểm ra thì thực chất đây là một chuyện tốt. Bao nhiêu đứa trẻ cũng vì thế mà không bị bắt cóc, bao nhiêu đứa trẻ vì thế mà được giải thoái, còn loại người như Tiêu Chí Sanh cũng bị trừng phạt.
Vì vậy, cô thực sự không có gì phải trách phạt Bạch Nhạc cả.
Bản thân việc này không sai, cô chỉ sợ vì chuyện lần này mà bọn trẻ sẽ làm chuyện tương tự vào lần sau. Nếu như thế thì người làm mẹ như cô phải lo lắng không thôi.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ, Lưu Ly nói: "Chuyện lần này tới đây thôi, nhớ lần sau dù có chuyện gì cũng không được để bọn trẻ dính vào nữa.”
Sau khi nói xong, Lưu Ly nhìn Bình Bình và Yên Yên đang thở phào nhẹ nhõm: “Còn hai đứa, đi chép ba lần tam tự kinh cho ta, nếu trước khi trời tối vẫn chưa chép xong thì lễ hội đêm nay không cần đi nữa.”
Bình Bình mím môi, xoay người rời đi.
Yên Yên trông có vẻ bực bội và muốn cầu xin, nhưng dưới ánh mắt của mẫu thân, cô bé không còn cách nào khác, chỉ đành nhún vai rời đi.
Dù sao chỉ còn một canh giờ nữa là trời tối, cô bé không muốn bỏ lỡ lễ hội đèn lồng, nghe nói buổi tối vui hơn ban ngày rất nhiều.
...
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, sau khi Bình Bình hoàn thành xong, hai nén hương sau, Yên Yên cuối cùng cũng chép xong ba bản Tam Tự Kinh.
"Mẫu thân, tay của con sắp gãy rồi."
Yên Yên tủi thân giơ bàn tay đen nhẻm của mình lên cho Lưu Ly xem, lúc này mặt Yên Yên cũng dính đầy mực.
Nhìn bộ dáng Yên Yên, Lưu Ly không khỏi gõ đầu cô bé: "Xem sau này con còn cố chấp không, được rồi, mau đi rửa tay đi.”
Thấy mẫu thân thực sự không giận nữa nên cô bé vui vẻ đi rửa tay.
Khi đoàn người đi ra ngoài thì trời đã tối, họ vừa bước ra đường, đập vào mắt là dãy đèn lồng đỏ đỏ vàng vàng gần như khiến cả con đường sáng bừng như ban ngày.
Mọi ngả đường đều tấp nập người qua lại, vẻ mặt ai cũng hân hoan, tràn ngập không khí lễ hội.
Khi Yên Yên nhìn thấy những câu đố đèn lồng trước những gian hàng nhỏ, cô bé muốn vây xem nhưng Lưu Ly khiến ý tưởng nhờ Bình Bình đoán hộ của Yên Yên tan thành mây khói.
Lưu Ly yêu cầu nếu Yên Yên muốn nhận quà thì phải tự trả lời các câu hỏi, anh trai không được phép giúp đỡ.
Lúc đầu, Yên Yên còn muốn cầu xin, nhưng thấy anh trai và mẫu thân cùng một phe, không có ý định giúp đỡ mình, vì vậy cô bé phải tự mình đoán.
Chỉ là đoán thôi mà, có gì to tát đâu chứ.
Nhưng sau khi nhìn thấy đề bài, Yên Yên liền ngơ ngác.
Cô bé theo anh trai học đọc học viết, tuy hiểu được những câu hỏi nghĩa là gì nhưng bé không biết trả lời.
Lúc này, Yên Yên cuối cùng cũng nhận ra anh trai mình lợi hại thế nào.
Nhưng Yên Yên là một người không chịu nhận thua, sau khi đoán sai vài lần, cô bé càng đoán càng can đảm. Cuối cùng đến chiếc đèn lồng thứ 10, Yên Yên cũng nhận được một cái đèn lồng hình thỏ.
Yên Yên vừa hài lòng vừa đắc ý, cô bé cầm chiếc đèn lồng hình thỏ trong tay nghêu ngao sải bước giữa dòng người.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Yên Yên, Lưu Ly chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nàng thích trẻ con như vậy, hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa?” Lúc này, một bàn tay to lớn nắm lấy tay của Lưu Ly.
Nghe vậy, Lưu Ly hơi sững người, ánh mắt cô nhìn về phía bọn trẻ: “Con còn nhỏ, tạm thời ta chưa muốn nghĩ tới chuyện này.”
Cố Tại Ngôn hơi cau mày nhìn Lưu Ly, dáng vẻ cứng đờ trong phút chốc và ánh mắt lảng tránh của Lưu Ly đều không thoát khỏi con mắt của hắn.
Nhưng tại sao?
Cố Tại Ngôn suy nghĩ một chút, liền đoán được lý do: "Nếu nàng không muốn sinh thì không cần phải sinh, ta chỉ nói thế thôi.”
Nghe nói phụ nữ khi sinh con cũng tương đương với một lần dạo qua quỷ môn quan, thế nên không ít nữ nhân mỗi khi nhắc tới chuyện sinh con đều nảy sinh sợ hãi, có thể là vì thế.
Hắn đã có Bình Bình và Yên Yên nên có con nữa hay không cũng không quan trọng. Thậm chí trước khi gặp Lưu Ly, hắn còn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ sống cùng bất cứ nữ nhân nào chứ đừng nói là sinh con.
Nghe vậy, Lưu Ly chỉ gật đầu không nói gì.
Cố Tại Ngôn có thể cảm thấy được tâm trạng của Lưu Ly không đúng lắm, hắn đang định nói gì đó thì giọng nói của Yên Yên vang lên.
"Cha, mẹ, chúng ta tới trước nhìn một chút đi."
Nghe vậy, Lưu Ly nói với Cố Tại Ngôn: "Đi thôi."