Lọc Truyện

Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Bạch Nhạc vốn không phải người hay tò mò, chỉ là nàng ta rất lấy làm lạ độc gì mà có thể phân biệt thiện ác.

Nếu thật sự có độc như vậy, trên đời này há chẳng phải không còn kẻ xấu nữa?

Lưu Ly không nghĩ tới Bạch Nhạc sẽ hỏi, mặt lộ ra chút không tự nhiên: “Ta lừa hắn.”

Độc, là độc thật.

Đau, cũng là đau thật.

Đùa sao, đau bụng kinh có thể không đau sao?

Độc đó do cô nghiên cứu ra, tên là đau bụng kinh, ai dùng thì người đó sẽ trải nghiệm đau đớn cực độ khi bà dì cả kinh nguyệt tới.

Loại đau đớn phụ nữ cũng không chịu nỗi, huống hồ là đàn ông còn sợ đau hơn?

Về phần ba tháng phát tác một lần, thực ra cũng là giả.

Chỉ đau một lần này.

Cô tin, đồ nhát gan sợ đau như Nhị Hồ , chỉ lần này cũng đã khiến hắn khắc cốt ghi tâm, sẽ không dám lỗ mãng nữa.

Nghe vậy, Bạch Nhạc im lặng, không nói gì nữa.

Vệ Chính liếc nhìn Lưu Ly, nghi hoặc trong mắt càng sâu, lại bị ông ta che giấu cực tốt.

Lúc xe ngựa về tới thôn, sắc trời đã ám, nên cũng không có ai nhìn thấy dáng vẻ rách nát của nó.

Chỉ là vừa tới nhà, Bình Bình và Yên Yên nhìn thấy Bạch Nhạc áo sam nhạt màu bị máu nhuộm đỏ cùng Tại Lâm bị thương vết máu đầy người, lại nhìn xe ngựa nhà mình thủng một lỗ, lập tức kinh sợ nhìn sang Lưu Ly.

“Mẹ, mẹ có sao không?”

“Mẹ, mẹ có bị thương không?”

Hai đứa bé đồng thanh hỏi, trong mắt đều là kinh sợ và quan tâm nồng đậm.

Lúc nói chuyện, hai đứa bé đã chạy tới cạnh Lưu Ly, đánh giá kiểm tra cô một lượt từ trên xuống dưới.

Dù không nhìn thấy trên người mẹ có vết máu, nhưng hai đứa bé vẫn không cách nào bình tĩnh lại, cứ sợ trong lớp áo dày của mẹ cũng có vết thương.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của hai đứa bé, Lưu Ly lo chúng quá sợ hãi, vội ngồi xổm xuống, ôm chặt chúng vào lòng: “Mẹ không sao, có Bạch Nhạc và Tại Lâm bảo vệ mẹ mà.”

Nói rồi, Lưu Ly buông hai đứa bé ra, giới thiệu Vệ Chính với chúng: “Còn nữa, đây là ông Vệ, là ông đã cứu mẹ, cho nên mẹ muốn giữ ông Vệ ở lại nhà chúng ta.”

Hai đứa bé vừa nghe, cúi gập người với Vệ Chính: “Cảm ơn ông Vệ đã cứu mẹ chúng cháu.”

Làm xong, lại nhìn sang Bạch Nhạc và Tại Lâm: “Cảm ơn chú Tại Lâm và dì Bạch Nhạc.”

Bạch Nhạc: “Đây là việc nô tì nên làm.”

Tại Lâm: “Đây là chức trách của thuộc hạ.”

Lúc này, Ám Ngũ và Ám Bát, còn có đám người Khương lão thái đều đi ra.

Ám Ngũ, Ám Bát và Tại Lâm nhìn nhau, không nói gì, mà đám người Khương lão thái lại bị tình cảnh trước mắt dọa nhảy dựng, sau đó đều quan tâm hỏi han Lưu Ly có sao không.

Không một ai chú ý tới, lúc Vệ Chính nhìn Bình Bình Yên Yên, sắc mặt cuối cùng không bình tĩnh như vậy nữa.

Cuối cùng, sau khi Lưu Ly giao phó Hàn Lâm đi sắp xếp cho Vệ Chính, bèn quay về phòng chính.

Mấy người Tại Lâm và Ám Bát lại từ cửa nhỏ dãy nhà sau ra ngoài, đi về phía chân núi nọ.

“Chuyện gì?” Ám Bát mở miệng trước.

Năng lực của Tại Lâm so với những ám vệ bọn họ chỉ có hơn chứ không kém, hiện tại lại bị thương, điều này khiến họ rất kinh ngạc.

Tại Lâm không do dự, nói hết chuyện xảy ra hôm nay với Ám Ngũ và Ám Bát.

Nghe vậy, hai người họ đều cau mày.

“Tử sĩ, chẳng lẽ là…”

Tử sĩ không phải ai cũng có thể bồi dưỡng, trừ phi người nhà quan lại quyền quý, dù là Hoa gia hoàng thương cũng không có tư cách bồi dưỡng tử sĩ, nếu không một khi bị phát hiện, chính là phán xử tội mưu phản.

Mà nói quan lại quyền quý, lại không phải quan lại quyền quý bình thường, hoặc là nói, trên căn bản chỉ có hoàng tộc mới có thể bồi dưỡng tử sĩ.

Dù sao người hoàng tộc đều tiếc mạng, có tử sĩ tồn tại, mạng của họ càng thêm đảm bảo.

Nhưng, hoàng tộc, ai sẽ ám sát chủ mẫu?

“Có phải hoàng hậu không?” Ám Bát hỏi.

Không đợi Tại Lâm đáp lời, Ám Ngũ đã phủ quyết suy đoán này: “Hoàng hậu không có động cơ, nếu hoàng hậu biết sự tồn tại của chủ mẫu, bà ta tất sẽ lựa chọn bắt chủ mẫu để uy hiếp chủ tử, mà không phải ám sát.”

“Đám người trước đó nếu nói là người của hoàng hậu ta còn cảm thấy có khả năng.” Tại Lâm nói.

Hoa gia quả thực lấy ra được người có thân thủ như vậy, nhưng không đại biểu rằng Hoa tam gia có thể.

Mà tất cả liên lạc giữa Hoa tam gia và Hoa gia bị chủ tử đích thân hạ lệnh cắt đứt, cho nên Hoa tam gia tuyệt đối không thể điều ra những người đó.

Nếu vậy, hai đám người kia đều rất có vấn đề.

“Ở đây đoán tới đoán lui không bằng hành động trước.” Ám Ngũ mở miệng.

Sau đó, Tại Lâm và Ám Bát đều nhìn sang hắn: “Ngươi muốn thế nào?”

“Người của Hồ Nhị kia đã nói là người của Hoa tam gia tìm đến hắn, vậy tìm Hoa tam gia hỏi rõ là được rồi, dù hỏi không ra, chuyện này cũng không thoát khỏi quan hệ với hắn ta, sao có thể thả hắn ta?”

Ám Ngũ hiện tại là khăng khăng một mực với Lưu Ly.

Biết Lưu Ly bị người ta vây giết, trong lòng Ám Ngũ có một cục nghẹn khuất.

Điều tra người đằng sau cần âm thầm tiến hành, nhưng cục nghẹn đó lại không thể không phát.

Lời này của Ám Ngũ vừa nói ra, đương nhiên lập tức nhận được đồng ý.

Thế là, trong tòa trạch viện lớn trên trấn, Hoa tam gia đang đánh giá đám phụ nữ kẻ tôi mua về, còn chưa chọn xong tối nay để ai làm ấm giường cho mình, đã có một túi bố từ trên trời ập xuống, tiếp đó chính là một trận tay đấm chân đá rơi lên người.

Đợi cơn hành hạ này cuối cùng ngừng lại, lúc có người phát hiện Hoa tam gia, lại phát hiện tất cả phụ nữ hôm nay đưa tới đều hôn mê trên đất, mà tam gia của họ lại bị nhét vào túi bố đánh thành đầu heo.

Đợi lúc Hoa tam gia tỉnh lại cho người đi điều tra là ai ra tay, lại không chút manh mối.

Về phần đám người Tại Lâm đầu sỏ, sau khi rời đi nơi ở của Hoa tam gia, lập tức bắt tay điều tra lai lịch đám thích khách kia, rất nhanh đã có chút manh mối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!