Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
Trận chiến kết thúc, hai trùng thú trung cấp đã bị tiêu diệt nhưng nhóm La Kính cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Mỗi người đều mang trên người vài vết thương to to nhỏ nhỏ khác nhau, nhưng may mắn là không có ai bị thương nghiêm trọng.
Cát Hải Thịnh và Tống Thanh Thời hỗ trợ mọi người trị thương, vào lúc này thế mà mọi người lại vô cùng phối hợp, không ai chế giễu ai câu nào.
Thiên Sinh Tây và Paul thấy vậy cũng lại hỗ trợ.
Hành lang lúc này chỉ còn lại nhóm Châu Thanh và nhóm La Kính đang trị thương. Tịnh Nhã thấy trận chiến đã kết thúc, cô ta lại hỏi Thiên Tử Dật một lần nữa về cái sở nghiên cứu dưới lòng đất kia, một lòng bám riết không buông.
Mọi người nghe thấy vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Tình huống lúc này có thể nói là nguy cấp, người quân đội kêu bọn họ cố gắng cầm cự cho đến khi đội cứu viện tới nhưng lại không nói bọn họ biết phải cầm cự như thế nào.
Bọn họ cũng chỉ mới cấp 5, gặp trùng thú sơ cấp thì không sao nhưng trùng thú trung cấp như hai con lúc nãy liền chật vật như vậy, nếu gặp phải trùng thú cao cấp thì không phải sẽ bỏ mạng luôn sao?
Lúc này nghe Thiên Tử Dật nói có chỗ ẩn nấp, mọi người không hẹn đều có ý định như nhau, muốn gia nhập nhóm của Thiên Tử Dật.
Hết cách, Thiên Tử Dật đành nói kế hoạch của mình cho mọi người.
Thiên Tử Dật vẫn còn nhớ lối ra hang động ở đâu, nơi đó cũng tương đối gần chỗ này, nếu như dùng yêu thú để di chuyển sẽ mất tầm 10 phút.
Sở nghiên cứu đã bị bỏ hoang nhiều năm, cánh cửa đã không còn vững chắc, nhưng chỉ cần lập một bức tường chặn lại là được. Mà người có khả năng dựng lên bước tường cũng chỉ có hắn và Dylan.
Vốn Thiên Tử Dật định là người đảm nhiệm phần này nhưng Dylan sau khi nghe xong liền nói mình sẽ dựng tường.
Dù sao mọi người ở đây không biết Thiên Tử Dật có thổ ma pháp cho nên cũng đồng ý với Dylan.
Chờ mọi người trị thương xong, cả nhóm bắt đầu xuất phát, hiển nhiên người dẫn đầu là Thiên Tử Dật, bởi chỉ có hắn là biết cơ sở nghiên cứu kia ở đâu.
Hiện tại trong phi thuyền có rất nhiều trùng thú, mà cửa để thoát khỏi phi thuyền cách xa chỗ bọn họ, muốn tới được đó còn không biết phải gặp bao nhiêu con trùng thú.
Một mình Thiên Tử Dật thì không sao nhưng vì sự an toàn của Châu Thanh và hai đứa nhỏ, Thiên Tử Dật đề nghị mọi người sẽ nhảy cửa sổ, rời khỏi phi thuyền qua đường này.
Mọi người cảm thấy như vậy cũng an toàn hơn nên không có ý kiến.
Cửa sổ phi thuyền là loại chống công kích, có khả năng chịu lực ma pháp cấp 3, dùng sức người bình thường đập vỡ là không thể.
Thiên Tử Dật từ trong không gian lấy ra thanh kiếm mình thường dùng, là thanh kiếm cấp 5.
Thanh kiếm sáng lên tia sáng màu lam nhè nhẹ, Thiên Tử Dật vung kiếm, một luồng kiếm khí màu lam còn mang theo hơi nước chém ngang vào cửa sổ. Ngay lập tức cửa sổ liền xuất hiện một vết chém rạn nứt, mà kính cửa sổ vốn trong suốt sạch sẽ lại xuất hiện các giọt nước.
Các giọt nước thi nhau mà chảy dài trên cửa sổ như bên ngoài đang có mưa, mà vết nứt kia càng lúc càng lan rộng ra.
Răng rắc, xoảng. Kính cửa sổ vỡ tung thành từng mảnh, Thiên Tử Dật chọn vị trí rất tốt, hắn đứng trước Châu Thanh và hai đứa nhỏ, bảo vệ ba người khỏi mảnh vỡ.
Những người khác thấy thế cũng nhanh chóng lùi lại tránh mảnh vỡ.
Tịnh Nhã lại không may mắn như vậy, cô ta tuy rằng cũng lùi lại nhưng vẫn bị một mảnh vỡ cắt ngang qua mặt. Trên gương mặt xinh đẹp mà cô ta tự hào lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ bên má.
Tịnh Nhã coi trọng nhất là khuôn mặt của mình, cô ta vốn định kêu gào lên, thế nhưng khi cô ta nhìn lại mọi người, trên người ai cũng có vết thương, cả người đỏ chỗ này đỏ chỗ kia, trong khi bản thân cô ta một thân sạch sẽ.
Một chút vết thương nhỏ của cô ta chẳng là gì, Tịnh Nhã cũng biết điều đó, chỉ có thể im lặng oán thầm Thiên Tử Dật.
Lúc này phía sau lưng cả nhóm vang lại một tiếng kêu gào khiến mọi người giật mình.
Ngải Lâm đứng ở sau cùng trong nhóm, gã ta xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên góc hành lang có một cái chân khổng lồ của một con côn trùng. Gã ta sợ hãi gào lên: "Nhanh nhảy ra đi."
Thế nhưng giọng nói của gã đã thu hút chủ nhân của cái chân kia, mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ phi thuyền.
Thiên Tử Dật nhảy trước, phi thuyền tuy rằng to lớn nhưng cũng không cao, từ cửa sổ cách mặt đất cũng chỉ tầm một tòa nhà hai tầng, đối với mọi người ở đây đều là cấp 4 trở lên thì độ cao này không là gì.
Kế tiếp là Châu Thanh và hai đứa nhỏ, Thiên Tử Dật theo bản năng mà đỡ lấy ba người.
Tiếp tới là một nhà Trần Dương Linh, Cát Hải Thịnh nhưng lại bị Tịnh Nhã và Trần Tiểu Phương đẩy ra giành lấy.
Sau hai người là một nhóm của Phượng Cương Vũ, hoàn toàn đẩy nhóm La Kính ra sau cùng.
Cát Hải Thịnh chửi thầm trong lòng, sau khi Ngải Lâm nhảy xuống, cậu ta cũng nhanh chóng nhảy ra, bởi vì con trùng thú sau lưng đã nhìn thấy nhóm bọn họ.
Ngay lúc La Kính, người cuối cùng nhảy ra, một tiếng ầm mạnh mẽ đập vào cửa sổ nhưng lại bị bức tường cản lại, các mảnh kính còn sót lại lập tức vỡ tung ra mà rơi xuống chỗ mọi người.
Ryze thấy vậy lập tức dùng phong ma pháp thổi bay đi các mảnh vỡ.
Ầm. Con trùng thú thân hình to lớn không thể chui lọt qua cửa sổ, nó căm tức mà nhìn nhóm Châu Thanh ở dưới, liên tục dùng thân mình đâm vào cửa sổ.
Nhóm Châu Thanh đương nhiên không có ngu mà đứng lại chờ nó phá cửa sổ nhảy ra, mọi người nhanh chóng chạy về phía rừng rậm.
Bên trong phi thuyền một hành lang chỉ có thể chứa đủ một hoặc hai con trùng thú, thế nhưng ở bên ngoài, một vùng không gian rộng lớn trống trãi, trùng thú ở khắp mọi nơi.
Trùng thú bao vây xung quanh, cô lập học viện Magnus bên trong, không cho kẻ nào chạy ra, cũng không cho người của học viện khác hỗ trợ.
Trần Dương Linh hít sâu một hơi, hắn nhìn Thiên Tử Dật hỏi: "Như vậy làm sao chúng ta có thể đi vào trong rừng được?"
Đúng lúc này phía bên phải cách nhóm Châu Thanh một khoảng đột nhiên đùng một phát, một cột khói hình nấm xuất hiện, từ bên trong khói lửa văng ra mấy bóng người.
Trong đó có một bóng người bay tới chỗ nhóm Châu Thanh.
Nữ học viên cả người đẫm máu, khuôn mặt bị một chất nhầy kỳ quái ăn mòn, lộ ra khớp xương hàm và một con mắt muốn rớt ra ngoài.
Nữ học viên trợn trắng mắt mà nhìn nhóm Châu Thanh, chỉ nghe cô nói hai chữ: "Cứu... Nhện..." Sau đó liền mất đi hơi thở.
Mọi người rùng mình nổi da gà mà nhìn khuôn mặt của nữ học viên bị những bọt bong bóng nổi lên xèo xèo cắn nuốt. Con mắt trắng dã của cô rốt cuộc không chịu nổi mà rớt xuống đất một cái bụp.
Đột nhiên Thiên Tử Dật chắn kiếm trước người mình, mọi người còn không hiểu hắn làm gì thì ngay lập tức từ phía khói lửa hình nấm phóng tới một luồng gió.
Ầm. Luồng gió màu đen mạnh mẽ va chạm vào thanh kiếm của Thiên Tử Dật, cũng đánh bay hắn đi vào trong rừng, khói bụi mù mịt nổi lên.
Khói bụi tan đi hiện rõ vật thể luồng gió màu đen kia.
Thân hình màu đen to lớn như một chiếc ô tô bảy chỗ, tám cái chân lông lá dài ngoằng, cái đầu bé nhỏ nhưng phần thân lại rất lớn, một khổ hình số 8 không đồng đều.
Nhện đen.
Có điều con nhện đen này so với con nhện đen trung cấp lúc nãy không giống nhau.
Dọc theo phần lưng con nhện đen là một đường lông màu đỏ, mà con trung cấp kia là màu vàng. Hơn nữa cấp bậc của con này so với con kia rõ ràng cao hơn nhiều, điển hình là những người ở đây trừ bỏ Châu Thanh mơ hồ nhìn được thì những người còn lại nhìn không tới.
Thế nhưng tuy mọi người nhìn không tới cấp bậc của nó nhưng bọn họ vẫn biết cấp bậc của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!