Lọc Truyện

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia (Cô Vợ Nhỏ Của Vương Gia)

 

Sau khi đút thuốc giải cho hoàng đế, cả nhóm người trong điện bao gồm cả viện sử của thái y viện đều nhìn chăm chăm vào gương mặt của hắn ta mong chờ kỳ tích xảy đến.

Một nén hương, một chén trà, cho đến nửa tiếng sau người nằm trên long sàng vẫn bất động.

Gương mặt ôm đầy kỳ vọng của hoàng hậu và thái tử dần dần xám ngắt, giọng nói hoàng hậu đắng chát: “Không lẽ... thất bại

Thích Vy bước tới đang định bắt mạch cho hoàng đế thì bỗng nhiên thái tử hét lên: “Động rồi! Lông mi phụ hoàng vừa động rồi!”

“Thật sao!?", hoàng hậu kích động nhìn sang, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy bất kỳ phản ứng nào nhưng bàn tay đang nắm chặt tay của hoàng đế lại cảm nhận được đầu ngón tay hắn dường như đang hơi nhúc nhích.

Hoàng hậu xúc động không kìm được kêu lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng có nghe thấy thần thiếp nói không, hoàng thượng!”

Thái tử cũng nói theo: “Phụ hoàng! Người có phải tỉnh lại rồi hay không, người mau mở mắt nhìn nhi thần đi mài”

Thích Vy trái lại vô cùng điềm tĩnh, khi hai mẫu tử họ không ngừng hô hoán thì nàng vẫn cẩn thận kiểm tra mạch đập trên cánh tay còn lại của hoàng đế, cho đến cuối cùng khi đạt được kết quả như mong muốn mới nhếch miệng cười với Cơ Vấn Thiên, người cũng đang chờ đợi đáp án của nàng.

Cơ Vấn Thiên vừa nhìn thì khoé môi cũng kéo lên độ cong đẹp đẽ.

"Nghe nói trong cung đang chuẩn bị cho yến tiệc trung thu rồi, hai ngày trước còn không có động thái gì, ồn ào tới mức ta còn đang lo lắng căn bệnh cấp tính của hoàng thượng có phải rất nghiêm trọng hay không, hiện tại xem ra đã bình phục rồi chăng?"

"Nhưng sao hôm nay vẫn chưa tổ chức lại buổi chầu? Hơn nữa theo như ta được biết thì người sắp xếp cho tiệc trung thu là Vệ quý phi còn hoàng hậu vẫn không thấy bóng dáng đâu, trong này vẫn có gì đó không ổn".

“Cái này... thì không biết được rồi”.

Những cuộc trò chuyện tương tự cũng diễn ra khi không ít triều thần tụ họp riêng tư hoặc thảo luận với phụ tá của mình, đáng tiếc Cơ Vấn Thiên kiểm soát việc truyền tải tin tức trong cung vô cùng chặt chẽ, cho dù một số thông tin vô thưởng vô phạt bị lọt ra ngoài cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, dẫn tới việc một vài người có tâm tư riêng đến hiện tại vẫn không biết rốt cuộc hoàng đế đã mắc bệnh gì, hoặc là cái gọi là bệnh tật đó ngay từ đầu đã chỉ là một vỏ bọc?

Vậy thì mục đích là gì? 

Trong thư phòng tại Lâm phủ.

Lâm Hạc Hải vừa đọc xong lá thư, trong tay ông ta vẫn siết chặt tờ giấy, cũng đang ngẫm nghĩ vấn đề này.

Hoàng thượng thực sự đổ bệnh rồi sao? Hay chỉ là đang hợp lực với Dục vương vì mục đích không rõ nào khác?

Ông ta có nên...

“Lão gia! Không ổn rồi!", bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một thanh âm thất kinh cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Hạc Hải, khiến ông ta cau mày khó chịu, vội sải bước tới mở cửa.

“Hoảng hốt cái gì! Lão gia của ngươi còn sống sờ sờ đây! Xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ï như vậy!”, Lâm Hạc. Hải vẻ mặt không vui vẻ gì cho cam mắng mỏ.

Quản gia đầu đầm đìa mồ hôi vội vội vàng vàng chạy tới chỉ vào cửa nói: "Không hay rồi lão gia, bên ngoài phủ nhà chúng ta bị cấm quân bao vây rồi!”

“Cái gì?”, sắc mặt Lâm Hạc Hải thoät cái thay đổi, trong mắt cũng cực nhanh lóe qua một tỉa hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là chạy nhanh về thư phòng cất lá thư trên bàn lại vào ngăn kéo bí mật, sau đó mới chỉnh trang lại xiêm áo, bước nhanh ra cổng lớn.

Vừa đi ông ta vừa suy tư rốt cuộc đã xảy ra sơ suất ở đâu, tại sao cấm quân lại bao vây Lâm phủ bọn họ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!