Trong nước, Thành phố A.
Lúc Hoắc Tư Tước trở về, trời cũng đã tối.
Lâm Tử Dương có chút lo lắng, năm lần bảy lượt gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của hắn, nhưng hắn đều không có để ý tới Lâm Tử Dương, cho đến khi
cuối cùng cũng trở về Hoàng Đình số 1.
"Tiên sinh, cuối cùng cậu cũng về rồi, trời ạ, khí sắc của cậu sao kém vậy?" Dì Vương ra đón, hoảng hốt khi nhìn thấy trạng thái tinh thần của hắn kém.
Hoắc Tư Tước không cố chịu đựng nữa, hắn lảo đảo ngã xuống sô pha trước mặt người giúp việc này.
“Đừng nói với Lạc Du, đi gọi bác sĩ gia đình tới đây.” "Vâng, tiên sinh!" Dì Vương lập tức đi gọi bác sĩ gia đình.
Mười phút sau, bác sĩ tới kê cho hắn một số thuốc an thần, cuối cùng hắn ngủ rất say.
Tình trạng của hăn kỳ thực là do yếu tố bạo lực trong cơ thể sắp nổi lên, để đè nén chúng, hắn phải dùng rất nhiều ý chí, thời gian lâu tất nhiên sẽ làm cho. con người suy sụp.
"Sau này vẫn là không thể để cho cậu ấy dừng thuốc thời gian dài như vậy, tình trạng hiện tại của cậu ấy quả thực không ổn định, trị liệu trầm cảm cũng cần uống thuốc nửa năm, huống chỉ với vấn đề này của cậu ấy, sau này vẫn nên dựa theo căn dặn Lạc tiểu thư, uống thuốc như bình thường đi."
Lúc bác sĩ rời đi, dặn dò dì Vương một câu.
Dì Vương chỉ có thể đồng ý.
Sao dì ấy có thể không biết chứ? Chỉ là vị tiên sinh này vẫn rất kháng cự Lạc tiểu thư trị liệu cho cậu ấy, cũng ví dụ như hiện tại đã thành ra như vậy rồi, vẫn không phải bảo dì Vương đừng gọi Lạc Du sao.
Dì Vương cho người đỡ Hoắc Tư Tước lên phòng ngủ lầu ba.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau, Lạc Du vẫn nghe được tin tức của Hoắc Tư Tước, cho nên sáng sớm cô ta đã từ Lạc gia vội vội vàng vàng chạy tới vịnh Thiển Thủy.
“Dì Vương, tôi nghe nói Tư Tước đã về rồi?” "Đúng vậy Lạc tiểu thư, tiên sinh của chúng ta tối hôm qua đã trở về, bây giờ
vẫn chưa " Dì Vương cười híp mắt nhìn thiếu phu nhân tương lai sáng sớm chạy tới đây, biểu cảm nhìn không ra bất kỳ manh mối gì.
Lạc Du nghe vậy, không để ý tới dì Vương nữa, trực tiếp đi giày cao gót lên
lầu. Đáng tiếc, khi cô ta đi lên lại gặp hai tên nhóc đã ở bên trong phòng rồi.
“Ba, hôm nay ba có thể đưa tụi con đi nhà trẻ không? Đã lâu rồi ba không đưa tụi con đi.”
“Ừm..” Hai cái đầu nhỏ giống nhau như đúc ghé vào sô pha trong phòng ngủ của ba, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to ngập nước giống như sao, bất kể
ai nhìn cũng sẽ không khống chế được bị thu hút.
Sau khi Hoắc Tư Tước nghỉ ngơi một đêm, tinh thần đã khôi phục rất nhiều.
Hắn đi ra từ phòng tắm, liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đầy trông mông của hai nhóc con này, đáy lòng đã mềm nhữn tuwf lâu qua xoa xoa đầu nhỏ của bọn chúng.
“Được, các con ngoan ngoãn xuống ăn sáng với dì Vương trước, lát nữa ba sẽ đưa các con đi học.”
“Hoan hôi”
Cậu bé ngay lập tức reo hò chiến thắng.
Sau đó nhanh chóng xuống lầu ăn sáng.
Lạc Du vừa hay đến cửa phòng ngủ, nhìn thấy hai tên nhóc này đi xuống, cô †a đi vào: "Tư Tước, tối hôm qua lúc anh trở về, sao không báo cho em biết? Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Không sao.”
Hoäc Tư Tước thản nhiên trả lời một câu, mở ngăn kéo tủ quần áo lấy ra một cái cà vạt.
Hắn đã bốn ngày không đến công ty, hôm nay đưa con đi học xong phải đến công ty ngay.
Hắn nhìn vào gương đang định thắt cà vạt, nhưng đúng lúc này, Lạc Ngọc
đột nhiên đi tới lấy chiếc cà vạt từ tay hắn: “Để em thắt cho anh, trưa nay anh có thể đến nhà em ăn trưa không?”
Câu cuối cùng, người đàn ông muốn tránh né, nhưng tạm thời vẫn chịu đựng.
“Tại sao?” “Hôm nay là sinh nhật mẹ em, nhưng không muốn tổ chức lớn, chỉ nói mời
bạn bè thân thích trong nhà ăn một bữa cơm là được, ba anh có lẽ cũng sẽ tới, tối hôm qua em nghe thấy ba em gọi điện thoại cho ba anh.”
Mấy phút sau, người đàn ông mới gật đầu.
Nhưng trong lòng của hắn thực ạuw đang suy nghĩ cái gì, không ai biết, cũng chỉ nhìn thấy hắn trong gương thắt cà vạt xong, ngũ quan rõ ràng lạnh lùng, chỉ có một vẻ uy nghiêm bá đạo làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào, những cảm xúc khác, những cảm xúc khác, trong đôi mắt lạnh lùng đen như mực ngọc của anh, giống như vực nước sâu, hoàn toàn nhìn không ra hắn có bất kỳ gì cảm xúc.
Lạc Du sững sờ.
Trước khi cô ta đến, thực ra có rất nhiều câu muốn hỏi hắn.
Ví dụ rốt cuộc hắn đã đi đâu? Vì sao đi lâu vậy?