Lọc Truyện

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

“Các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi lấy hòm thuốc ra?” 

“Vâng, tổng giám đốc.” 

“……” 

"Hoắc Tư Tước, cuối cùng anh cũng tới? Tôi có… nên cảm thấy mình may mắn không? lòng của anh không phải đã chai đá đến mức phi nhân tính sao? nghe được...... Tôi sắp chết, anh cũng chịu tới?" 

Ôn Hủ Hủ từ từ nghiêng đầu, cô đã chịu đựng ròng gần mười giờ đồng hồ, khóc đến nỗi nước mắt không rơi được nữa thì người đàn ông này mới chịu tới. 

Gân xanh trên trán Hoắc Tư Tước nhảy dựng lên: “Cô có bệnh à? Cô cho rằng tôi thật sự sợ cô chết? Tôi nói cho cô biết, chẳng qua tôi đã nói với ông già đó là cô còn sống mà thôi.” 

“Vậy sao?” 

Ôn Hủ Hủ vừa nghe, khóe miệng hiện lên một nụ cười thảm đạm. 

Đương nhiện, nếu không với loại người như hắn, sao có thể quan tâm sống chết của cô chứ? 

Mẹ kiếp, trong mắt hắn cô chết hay không chết, đều là không có bất kỳ khác biệt nào. 

Ôn Hủ Hủ chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Đã như vậy, anh có thể trả lại con trai cho tôi không?" 

“Em nói cái gì? Trả lại cho em?” 

"Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, anh có thể hận tôi, chán ghét tôi, thậm chí muốn tôi chết ngay lập tức, nhưng anh có thể nể tình Dận Dận là con ruột của anh không, cho nó một con đường sống?” 

Cô đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt vốn đẩm lệ, bên trong đầy gân đỏ, giống như dã thú mắc bẫy phát điên, cô cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm hắn. 

Lông mày Hoắc Tư Tước nhíu chặt hơn: "Rốt cuộc cô đang nói mê sảng cái gì? Con đường sống gì? Con trai Hoắc Tư Tước tôi, tôi còn không cho nó đường sống?” 

"Vậy tại sao anh lại giao con cho con khốn đó? Anh có biết cô ta đã làm gì với Dận Dận không? Cô ta bẻ gãy ngón tay của thằng bé, thằng bé còn nhỏ như vậy. Cô ta còn nhéo thằng bé, thằng bé mới năm tuổi thôi. Hoắc Tư Tước, tôi mang thai mười tháng, cố gắng hết sức để cứu lấy thằng bé, nếu anh thật sự không muốn nuôi, tôi xin anh đem nó cho tôi, tôi sẽ nuôi nấng nó thật tốt, không cản trở anh, Hoắc Tư Tước! !" 

Ôn Hủ Hủ cả người run rẩy, cô không để ý chính mình đã sức cùng lực kiệt, cô cố gắng bò dậy, nhưng vì quá đau lòng tinh thần đã không còn ổn định ngay cả thở cũng thở không nổi. 

Đúng vậy, đó là con của cô, nếu như hắn thật sự không cần, hắn có thể trả lại cho cô hay không? 

Nhưng mà, khi người đàn ông này nghe xong những lời này của cô, lại chẳng những không tin lời cô nói, ngược lại, hắn lập tức liền ném cô ra, trên khuôn mặt tuấn tú hiện đầy chán ghét và thống hận. 

“Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô cho rằng đuổi Cố Hạ đi là có thể trở lại Hoắc gia? Một lần nữa làm lại vị trí thiếu phu nhân của cô sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ!” 

Advertisement
“Anh nói cái gì? Đuổi Cố Hạ đi?” 

“Không phải sao? cô nói cô ấy ngược đãi Hoắc Dận, còn bảo tôi đưa Hoắc Dận cho cô, ngay sau đó liền cắt cổ tự tử, Ôn Hủ Hủ, chiêu khổ nhục kế này của cô diễn rất đạt, một mũi tên trúng hai con chim, đáng tiếc, cô dùng sai chỗ rồi.” 

Người đàn ông này nhìn chằm chằm cô một cách trịnh thượng, vẻ mặt kia, giống như ngay cả liếc nhìn cô thêm một cái sẽ cảm thấy ghê tởm. 

Ha ha ha ha...... 

Thì ra, ở trong mắt của hắn, địa vị người phụ nữ kia không thể lay động, cô ta trong lòng hắn chính là thánh thánh nữ. 

Mà Ôn Hủ Hủ cô là sự tồn tại đầy dơ bẩn! 

Khổ nhục kế đúng không? 

Ôn Hủ Hủ từ trên mặt đất vọt lên, sau đó, ngay khi Hoắc Tư Tước không kịp phản ứng, cô đột nhiên cầm lấy một mãnh vở sắt nhọn hướng trên người mình đâm xuống! 

Chương 19: Máu của cô 

Con ngươi Hoắc Tư Tước đột nhiên co rụt lại! 

“Được, vậy hôm nay tôi... sẽ chơi với anh..., Hoắc Tư Tước, tôi sẽ dùng cái mạng này... đổi lấy mạng của con trai tôi, có được không?!” 

Cô gằn từng chữ, cùng với máu tươi trong miệng cô, từng chút từng chút phun ra, trong mắt tựa hồ đầy tơ máu đỏ tươi khiến người ta kinh sợ. 

Nhưng trái tim không hiểu sao lại đau nhói từng đợt. 

Hoắc Tư Tước dùng sức nắm chặt ngón tay! 

Hắn sửng sốt, lần đầu tiên có loại cảm giác không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cô như vậy. 

“Cô thật sự điên rồi!” 

“Cô có biết mình đang làm gì không?” 

Hắn lao tới, đỡ lấy cô liền đoạt lấy thứ trong tay cô, lúc này mới phát hiện, đó là một mảnh thủy tinh vỡ, do cô đập cỡ rơi từ cửa sổ xuống. 

“Ôn Hủ Hủ, có phải cô bị điên không? Hả?” 

Đầu óc hắn đều muốn nổ tung, lập tức ném miếng thủy tinh ra, rống to lên. 

Lúc này hòm thuốc đã được xách tới, vừa lúc nghe tiếng hét của hắn thì xông vào. 

Hoắc Tư Tước cảm thấy mình muốn điên, hắn còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào điên cuồng như vậy. 

Tên thần kinh này, bắt đầu từ khi kết hôn, ấn tượng cô để lại cho hắn không phải là khúm núm thì cũng là ngoan ngoãn, sao năm năm sau lại biến thành một người hung hăng ngang ngược như vậy? 

Vì một câu nói của hắn, ngay cả mạng cũng không cần! 

Hoắc Tư Tước dính đầy máu tanh trên mặt, bắt đầu mềm lòng..... 

—— 

Hôm nay Cố Hạ quả thật đã tự đi nhận lỗi. 

Cô ta đã đoán trước chuyện này, cho dù lúc đó bản thân ở hiện trường chặn miệng Ôn Hủ Hủ, nhưng Ôn Hũ Hũ tận mắt nhìn thấy cô ngược đãi Hoắc Dận cho nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cô ta như vậy. 

Cho nên, sau khi trở về, cô dẫn Hoắc Dận đến trước mặt Hoắc Tư Tước thừa nhận sai lầm của mình. 

Cái gọi là, tiên hạ thủ vi cường, chính là đạo lý này.. 

Hoắc Tư Tước quả nhiên không trách cô, sau khi nghe cô nói không cẩn thận làm đau Hoắc Dận, cũng chỉ nhìn lướt qua bàn tay nhỏ bé của hắn, thấy đứa bé không lên tiếng, liền để cô đi. 

Năm năm, cô sắm vai hiền thê lương mẫu này, quả nhiên là vô cùng thành công. 

Cho nên, buổi chiều hôm nay, cô ta không chỉ không có lo lắng sợ hãi, ngược lại sống hết sức thoải mái, đặc biệt là khi cô ta nghe được tiện nhân bị nhốt trong khoang thuyền kia, cho dù không ăn không uốn cũng không gặp được thấy Hoắc Tư Tước, tâm tình của cô càng tốt. 

Ôn Hủ Hủ, đấu với tôi? 

Cho đến chạng vạng tối, trên thuyền đột nhiên lại truyền đến tin tức tiện nhân kia tự sát, lúc này sắc mặt cô mới thay đổi. 

Tự sát? 

Tại sao cô ta lại muốn tự sát? Chẳng lẽ là bởi vì muốn gây sự chú ý của người đàn ông kia. 

Con khốn này! Đúng là độc?! 

Cô ta rất thông minh, thoáng nghĩ tới điều này, nhất thời có một dự cảm không tốt dâng lên, cô lập tức từ trong khoang thuyền đi ra, chuẩn bị xuống xem xem tình hình bên ngoài. 

Nhưng mà, lúc này đã quá muộn. 

Nàng vừa mới đi ra, liền nhìn thấy hai vệ sĩ đã tới trước phòng cô. 

“Cố tiểu thư, tổng giám đốc cho cô xuống dưới một chuyến, mời đi!” 

“……” 

Trong nháy mắt tay chân cô ta lạnh lẽo, thiếu chút nữa không thể đứng vững 

Chuyện cô ta sợ nhất, cuối cùng cũng tới. 

Cố Hạ bị dẫn xuống, năm năm, cô lấy thân phận Hoắc thiếu phu nhân ở Hoắc gia năm năm, đây là lần đầu tiên cô ta bị người dưới dùng phương thức không thể diện như vậy đưa tới trước mặt Hoắc Tư Tước. 

Mặt biển ban đêm, gió lạnh càng thêm thấu xương, nó mang theo mùi tanh của biển, từng cơn sóng vào thủy tinh trên khoang thuyền làm người ta sợ đến hết hồn hết vía. 

Cố Hạ bị dẫn xuống, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông đang ngồi bên giường trong khoang chính. 

Mà lúc này, hắn đang cúi đầu nhìn kỹ bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ ngủ ở trong chăn, từng chút từng chút, ngay cả móng tay của đứa nhỏ hắn cũng không có phát qua. 

“Tư...... Tư tước......” 

Toàn thân cô ta ớn lạng, ngay cả hai chân đều mềm nhũn bước không nổi. 

Hoắc Tư Tước không để ý đến cô. 

Mà là đem đôi tay nhỏ bé của con trai xem tỉ mỉ, sau đó bỏ vào trong chăn, không cho gió lạnh bên ngoài thổi vào. 

Cố Hạ nhìn thấy, càng run hơn: "... Tư Tước, em..”. 

"Tôi chỉ hỏi ngươi cô một câu, cô rốt cuộc có đánh Hoắc Dận hay không?" 

Hoắc Tư Tước cúi cùng cũng mở miệng, khí tức tỏa ra thấp đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng thấy khó khăn. 

Giống như là cuồng phong đang rống giận! 

Cố Hạ chịu không nổi cảm giác này, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bên ngoài. 

"Không đúng, Tư Tước, em... lúc đó em quá nóng nảy, em thật sự... thật sự không phải cố ý..." 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!