Lọc Truyện

Vợ Trước Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Ngọc Như

"Nhị thiếu gia của Cố thị, Cố Cửu Tư."

Nhất thời Tô Ngọc Như không biết trả lời sao cho phải. Nói là chồng trước đi, nhưng hai người còn chưa ly hôn. Nói là chồng thì hắn đã nói ly hôn rồi, phí ly hôn cũng đã đưa, tim cũng sớm chạy đến bên Sở Tỏa Tỏa.

Tô Ngọc Như trầm mặc một hồi, nói: "Thân thích”

"Em họ Tô, hắn họ Cố, là anh họ em sao?"

Tô Ngọc Như hoảng hốt ừ một tiếng. Ba năm đó bởi vì chân Cố Cửu Tư bị thương nên chỉ có thể ngồi xe lăn, không tiện làm hôn lễ, hai người cũng chỉ lĩnh chứng, trừ người rất gần gũi thì không ai biết bọn họ kết hôn rồi.

Giờ sắp ly hôn càng không cần phải gióng trống khua chiêng đi khắp nơi nói là vợ chồng, anh họ liền là anh họ đi.

Thấy cô buồn phiền, Trầm Hoài hỏi: "Em không sao chứ?" "Không sao."

"Nói dối, rõ ràng tâm sự nặng nề."

"Trầm thiếu, đàn ông các anh thích kiểu phụ nữ như nào?" Trong lòng Tô Ngọc Như đầy vướng mắc.

Trầm Hoài cười một tiếng: "Có người thì thích tròn tròn một chút, có người thích yếu gầy, còn anh..."

Ánh mắt Trầm Hoài len lén nhìn gò má của cô. Mặt trái xoan trắng nõn đều đặn, mắt to long lanh, lông mi dài mỏng giống như cánh bướm. Đèn đường xuyên qua cửa kính xe vụn vặt hắt lên mặt cô, mờ mờ ảo ảo có chút không thật, cô đẹp giống như một bức tranh.

Tim Trầm Hoài dừng nửa nhịp, nói: "Tôi hâm mộ người phụ nữ giống Tô tiểu thư, ôn nhu trầm tĩnh, đẹp mà không tự đại, rõ ràng cả người đầy tài hoa cũng không khoe khoang, không kiêu ngạo."

Tô Ngọc Như vui vẻ cười một chút.Hóa ra vẫn có đàn ông thích phụ nữ như cô. Hóa ra được người khác thích, không cần phải mệt mỏi như vậy...

Cô không cần phóng đãng, nũng nịu, da mặt dày, thủ đoạn, nhưng vẫn có người thích cô.

"Chẳng qua chỉ là một người tu bổ cổ họa, nào có khoa trương như anh nói?"

Tâm tình Tô Ngọc Như tốt hơn chút.

"Không khoa trương chút nào, tài tu bổ của em là người đứng đầu trong nghề. Rất nhiều chuyên gia làm cả đời cũng không đạt được như em."

"Trầm thiếu quá khen.

Em từ mấy tuổi liền theo ông ngoại học làm, ông vừa mắng vừa nắm tay dạy em, cộng thêm tuổi còn nhỏ học gì cũng nhanh, cơ hội luyện tập cũng nhiều.

Nếu như còn không làm tốt chẳng phải là có lỗi với ông ngoại rồi?"

"Thiên phú và nỗ lực cũng rất quan trọng, còn có tính cách. Tu bổ cổ họa cần phải kiên nhẫn, người trẻ tuổi bây giờ không mấy ai muốn học, cũng sắp thất truyền."

"Cũng phải."

Xe vừa rễ qua khúc cua, Tô Ngọc Như nói "Đưa em về nhà được không? Em không muốn về nhà hàng."

"Được"

Đến tiểu khu nhà Tô Ngọc Như. Tô Ngọc Như xách túi thức ăn, xuống xe.

Trầm Hoài cũng đi theo xuống xe,:"Quá muộn rồi, anh đưa em lên tầng."

"Cảm ơn anh"

Trâm Hoài xách túi thức ăn trong tay Tô Ngọc Như, cười một tiếng, từ nhỏ đến lớn xung quanh hắn đều là tiểu thư thiếu gia nhà giàu, lần đầu tiên thấy người gói thức ăn về.

Tu bổ cổ họa là một việc cần sự chuyên nghiệp, nhân tài khan hiếm, hắn cho cô tiền lương cực cao, theo lý thuyết không nên tiết kiệm như vậy.

Đưa Tô Ngọc Như đưa đến cửa nhà, Trầm Hoài không muốn đi, kéo cô nói một hồi, đa số đều nói về công việc.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!