Cấp bậc trong Thiên La Tông rất nghiêm ngặt, đệ tử ngoại tông muốn trở thành đệ tử nội tông thì nhất định phải trải qua vô số lần tuyển chọn.
Mà đệ tử nội tông muốn trở thành đệ tử nồng cốt thì càng khó khăn, chỉ những đệ tử nội tông đứng đầu mới có cơ hội trở thành đệ tử nồng cốt.
Còn đệ tử thân truyền của Tông Chủ thì phải có thiên phú vượt trội hơn đệ tử nồng cốt mới được Tông Chủ coi trọng và thu nhận.
Tiêu Vân trở lại chỗ ở cũ, nơi này tốt ở chỗ không ai quấy. rầy, có thể an tâm tu luyện.
Tiêu Vân móc túi tiền ra thì phát hiện bên trong chỉ có hai đồng kim tệ, mấy chục đồng ngân tệ và một chút đồng tệ, còn lại là mấy thứ lung tung lặt vặt.
Tiêu Vân cất túi tiền đi rồi nhìn về phía bộ võ kỹ kia, khiến người ta bất ngờ là đó là một bộ “Đao võ kỹ' Hoàng cấp hạ phẩm tên là Phong Ảnh Trảm.
Đao võ kỹ là một loại binh võ kỹ.
Võ kỹ chủ yếu chia thành hai loại: Thể võ kỹ và binh võ kỹ.
Thể võ kỹ chủ yếu dùng quyền cước tứ chi để phóng thích ra võ kỹ, binh võ kỹ thì lấy binh khí đặc biệt để tu luyện võ kỹ.
Thiên Quân Quyền chính là thể võ kỹ.
Thể võ kỹ có số lượng nhiều hơn một chút, mà binh võ kỹ ít hơn nhiều, xét giá trị thì cái sau cao hơn, bởi vì uy lực của nó mạnh hơn thể võ kỹ nhiều.
Tiêu Vân đoán bộ Phong Ảnh Trảm này không phải là của Thiên La Tông, bởi vì trong tông trông giữ binh võ kỹ cực kì nghiêm ngặt, đệ tử ngoại tông không thể tiếp xúc binh võ kỹ trong tông, chỉ có thể tu luyện mấy loại thể võ kỹ có hạn.
Bình thường binh võ kỹ chỉ do đệ tử ngoại tông tình cờ lấy được hoặc là tiêu tốn tiền của lớn để mua cho mình tu luyện.
"Nếu chỉ có bí cảnh Hoang Cổ thì ta chỉ có thể tu luyện Phong Ảnh Trảm đến trình độ Đỉnh Cao, nhưng ta không chỉ có bí cảnh Hoang Cổ mà còn có một phần ký ức còn lại của Vân Thiên Tôn..." Tiêu Vân nhìn Phong Ảnh Trảm rồi dứt khoát đưa ra quyết định trước kia không dám nghĩ đến.
Trở thành Đao Tu!
Trên con đường võ đạo, tu luyện bản thân là dễ nhất, loại này gọi là Thể Tu, hơn chín phần chín võ giả đều đi con đường Thể Tu này.
Dù sao quyền cước là của mình, tu luyện không cần độ phù hợp.
Mà Đao Tu thì rất khó, bởi vì binh khí như đao không phải mọc ra từ trên người, nhất định phải phù hợp với đao trước thì mới có thể tu luyện.
Bởi vì rất khó trở thành Đao Tu nên số lượng Đao Tu rất ít ỏï, đồng thời họ cũng mạnh hơn Thể Tu nhiều.
Trước kia Tiêu Vân không có điều kiện này do muốn trở thành Đao Tu quá hà khắc, không có thiên phú cực cao là rất khó đạt thành.
Hiện tại Tiêu Vân đã có điều kiện.
Phải biết rằng Vân Thiên Tôn chính là Đao Tôn - Một trong sáu Thiên Tôn của Cửu Thiên Thần Vực.
Cái gì là Đao Tôn? Lấy đao vấn đạo, trở thành tôn sư của Đao Đạo. Ở lĩnh vực Đao Tu, trong Cửu Thiên Thần Vực không ai sánh vai được với Vân Thiên Tôn chớ nói chỉ đến mảnh Phàm Vực hiện tại của Tiêu Vân.
Ký ức của Vân Thiên Tôn chính là bảo tàng khổng lồ đối với Võ Tu, tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ để Võ Tu điên cuồng.
Nhưng Đao Đạo của Vân Thiên Tôn không đạt tới trình độ
hoàn mỹ nhất, bởi vì khi Vân Thiên Tôn trở thành Đao Tu thì tu vi đã rất cao, bỏ lỡ thời gian trúc cơ tốt nhất.
Cũng vì vậy mà Vân Thiên Tôn vẫn luôn tiếc nuối rằng không thể trúc cơ đến trình độ hoàn mỹ nhất, không thể tiến thêm một bước trên Đao Đạo để đạt tới cấp bậc cao hơn.
Đao Đạo hoàn mỹ nhất định phải bắt đầu từ khi mới tu luyện, phải trúc cơ hoàn mỹ trước.
Mặc dù những đồ đệ về sau Vân Thiên Tôn bồi dưỡng có thể trúc cơ hoàn mỹ thành công, nhưng những đồ đệ kia có thiên phú Đao Đạo kém xa ông ta nên cũng không thể đạt tới trình độ Đao Tu hoàn mỹ như trong suy nghĩ.
Tiêu Vân nhìn bí cảnh Hoang Cổ trong cơ thể, vật này có thể so với thiên phú hoàn mỹ nhất, cho dù là Vân Thiên Tôn cũng không thể sánh bằng.
Vân Thiên Tôn không làm được, nhưng mình có thể, có bí cảnh Hoang Cổ và những ký ức tu hành Đao Đạo của Vân
Thiên Tôn thì mình hoàn toàn có thể đạt tới cực hạn của Đao Đạo...
Nghĩ tới đây, Tiêu Vân dứt khoát tiến vào bí cảnh Hoang Cổ.
Đao đến!
Tiêu Vân đưa tay, một thanh đao gần như trong suốt xuất hiện trên tay.
Phong Ảnh Trảm! Ánh đao hiển hiện hết đợt này đến đợt khác, từ nhập môn đến Đăng Đường, lại đến Tiểu Thành, Đại Thành, cuối cùng ánh đao Đỉnh Cao đã triệt để được bày ra.
Tiêu Vân thuận theo ánh đao vung mạnh thanh đao trên tay, không ngừng thi triển ra Phong Ảnh Trảm.
Quá trình tu luyện cũng tương tự như Thiên Quân Quyền, nhưng bởi vì là đao võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm nên thời gian hao phí nhiều hơn một chút.
Thời gian chuyển dời, hai ngày trôi qua.
Tiêu Vân trừ ăn cơm nghỉ ngơi ra thì thời gian còn lại đều tập trung vào tu luyện Phong Ảnh Trảm, tốc độ tu luyện trong bí cảnh Hoang Gổ thật sự rất nhanh, hai ngày thôi đã Đại Thành.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Tiêu Vân nhất định phải tu luyện Phong Ảnh Trảm đến Đỉnh Cao.
Ngày thứ bảy. Két!
Dòng khí cuồn cuộn quét đến, hàng trăm ánh đao như cuồng phong chém qua.
Trình độ Đại Thành chỉ có bảy mươi ánh đao, Đỉnh Cao lại đạt tới một trăm ánh đao, uy lực cũng hoàn toàn tăng lên một cấp bậc.
“Rốt cục cũng đạt tới Đỉnh Cao."
Tiêu Vân thở ra một hơi, đao võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm quả nhiên là khác biệt, nếu như bây giờ hắn giao thủ với bản thân của bảy ngày trước thì nhất định có thể đè bẹp chiến thắng.
Bảy ngày qua Tiêu Vân có tiến bộ rất lớn, chẳng những Phong Ảnh Trảm đạt tới Đỉnh Cao mà tu vi cũng bước vào Luyện Khí Cảnh tầng bảy.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Bảy ngày khổ tu này chỉ là vì chuẩn bị cho việc đúc đao mạch.
"Thời cơ đã chín muồi, có thể đúc đao mạch" Tiêu Vân hít sâu một hơi rồi phóng ra sáu luồng kình khí.
Sáu luồng kình khí này là tạo ra từ Phong Ảnh Trảm, cũng là toàn bộ chân khí của Tiêu Vân ngưng kết thành, hẳn điều khiển cho sáu luồng kình khí đâm vào đỉnh đầu mình.
Cứ như sáu chuôi đao cùng đâm vào khiến toàn thân Tiêu Vân run lên, sắc mặt trắng bệch đi, đau đơn cực hạn làm hắn không khỏi cắn chặt răng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống.
Sáu luồng kình khí từ từ di chuyển cứ như có thanh đao thật sự đang cắt chém trong đầu.
Đau đớn hơn là sáu luồng kình khí này không ngừng tách ra khi xê dịch, một thành hai, hai chia thành bốn...
Lát sau khi đao khí tràn ra quanh người, Tiêu Vân có cảm giác bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao chém vào thân thể, hơn nữa còn không phải một lần hai lần mà là liên tục không ngừng.
Sự đau khổ này còn ghê gớm hơn trăm lần so với lúc trước Tiêu Vân bị Linh Vũ Cơ đánh trọng thương, quả thực là tra tấn đáng sợ.
Có mấy lần Tiêu Vân nghĩ rằng mình ngất đi thì tốt biết mấy, không cần phải chịu đựng cơn đau này. Nhưng hẳn không dám, bởi vì ngất đi thì đúc đao mạch sẽ thất bại.
Kết cục của thất bại chính là bị kình khí dội ngược đến chết.
Mỗi lần sắp chịu không nổi, Tiêu Vân sẽ suy nghĩ đến Tiêu gia Yến Quốc, nghĩ đến người nhà của mình, nghĩ đến Linh Vũ Cơ...
Mỗi lần nghĩ đến về sau có thể tìm Linh Vũ Cơ báo thù thì tinh thần của Tiêu Vân sẽ trở nên phấn chấn, sau đó chống chọi qua giai đoạn khó khăn nhất.
Không biết trôi qua bao lâu, nhưng cứ như đã qua rất nhiều năm, tứ chi bách mạch của hẳn đột nhiên truyền đến tiếng vù vù.
Đồng tử của Tiêu Vân thu nhỏ lại, ý thức được thời khắc mấu chốt đã đến, bởi vì lúc này cơn đau nhức kịch liệt đã bắt đầu biến mất.