Lọc Truyện

Võ Thần - Tần Long (FULL)

Những người khác nhìn thấy một đao này, ánh mắt cũng lập loè.

Một đao này mạnh mẽ có lực, uy thế kinh người. Lại có vài phần công lực làm cho lòng người lạnh lẽo.

Nhưng trong lòng Triệu phu nhân vẫn có bất mãn, bà ta cảm thấy hộ vệ quá mức bảo thủ, không nên chỉ nhắm ngay cánh tay Tân Long, mà hẳn phải nhắm vào đầu hắn.

Dù vậy, mọi người cũng phảng phất thấy được hình ảnh Tân Long cả người đầy máu tươi, thống khổ cầu xin tha thứ.

Thế nhưng...

Keng keng kengl

Tràng diện theo dự liệu vẫn chưa xảy ra, phía trên trường kiếm trong tay Tần Long đột nhiên bạo khởi ba đạo hàn mang, âm thanh kim loại giao nhau vang lên.

Gã hộ vệ kia còn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mắt, lòng bàn tay tê rần, chuôi đao trong tay liên tục run rẩy. Dường như không cầm nổi chiến đao, suýt

chút nữa rời khỏi tay.

Hắn ta thôi động nguyên khí, lúc này mới cầm chắc được chiến đao trong tay.

Rồi sau đó vừa chuẩn bị phản kích.

Trong nháy mắt kế tiếp, một thanh trường kiếm hàn quang bốn phía đã chĩa thẳng vào yết hầu của hắn ta.

Cảm xúc lạnh băng như lưỡi hái Tử Thần khống chế tính mạng hắn ta, làm cả người hắn ta phát lạnh, da đầu tê rần như gặp ác mộng, thân hình cứng ngắc bất động.

Ôi trời.

Mọi người xung quanh đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được hai mắt của mình.

Mọi người xung quanh đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được hai mắt của mình.

Nếu nói lúc trước hộ vệ kia là bởi vì sơ suất mới để Tân Long đắc thủ thì tên hộ vệ này đã toàn lực ra tay mà vẫn có kết quả như cũ thật khiến cho người ta sợ hãi.

Ngay cả hộ vệ kia cũng không ngờ rằng, Tần Long chỉ là một Nhân cấp sơ kỳ lại có thể ngăn cản Độc Long Thổ Tín của mình ư? Chống lại được tu vi Nhân cấp hậu kỳ, còn chiếm thế thượng phong sao?

"Tên tiểu súc sinh này, vậy mà...” Ánh mắt Triệu phu nhân cũng phát lạnh, bà ta hoảng sợ, buột miệng thốt ra: “Tân Long,

ngươi thật to gan, còn không buông thanh kiếm xuống.”

Bà ta trợn tròn đôi mắt, uy phong lẫm liệt. Lúc này vẫn có uy phong của chủ mẫu Tần gia.

“Buông xuống ư?” Tân Long nhếch miệng cười.

Chỉ thấy trong mắt hắn bắn ra một tia sáng lạnh, trường kiếm trong tay chợt đè lên động mạch cổ, sau đó cắt một cái.

"Tân thiếu gia, không cần..."

Hộ vệ kia thấy thế lòng cũng phát lạnh, vội vàng lên tiếng cầu xin tha thứ cũng đã không kịp.

Phốc!

Một dòng máu nóng như suối phun, từ giữa cổ hộ vệ phun tung tóe ra đầy đất.

Thi thể, vô lực té ngã trên mặt đất.

“Muốn giết ta, còn muốn ta tha cho hắn ư?"

Trên mặt Tân Long vẫn mang theo tươi cười. Ở trong mắt người khác lại như ác ma làm cho tất cả mọi người phát lạnh toàn thân.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tân phủ, lặng ngắt như tờ.

“Còn ngươi nữa!” Tân Long quay đầu nhìn về phía Triệu Khải Thụy, đôi mắt hơi hơi nheo lại như sói tiếp cận con mồi, lạnh lùng nói: “Nếu như còn dám có ý đồ gì với mẫu thân của †a thì cẩn thận ta sẽ không nhịn được mà giết ngươi đấy."

Mặt Triệu Khải Thụy lộ vẻ kinh ngạc cùng tức giận, vừa mới có ý định phát tác thì đã nhìn thấy ánh mắt của Tần Long, một luồn hơi lạnh từ lòng bàn chân bất ngờ dâng lên, sắc mặt ông ta trắng bệch nhất thời không nói ra lời.

Ông ta nhìn về phía Triệu phu nhân, hừ lạnh nói: “Triệu phu nhân, đây chính là thương nghị tốt mà bà nói sao?”

Triệu phu nhân vội vàng giải thích: “Kỳ Vương gia, chuyện này có hiểu lầm, ngài nghe ta giải thích.”

Ngay sau đó, bà ta xoay người nhìn chằm chằm Tân Long, tức đến mức cả người đều run lên. Trâm cài tóc trên đầu cũng không ngừng rung động, bà ta chỉ vào Tân Long nói: “Được, tốt. Tiểu súc sinh, ngươi có gan lớn, ngay cả Kỳ Vương gia cũng dám uy hiếp...”

Ánh mắt bà ta hung ác tàn nhãn giống như rắn độc, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.

Ngoài phòng nghe thấy tiếng bên trong, nô bộc, hạ nhân chạy đến xem náo nhiệt đã sợ rút cổ lại, lặng lẽ lui ra sau mấy bước.

Cuối cùng, ánh mắt bà ta dừng ở trên người một lão giả luôn đi sau lưng mình, oán độc nói: “Tân Dũng, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt lấy tiểu súc sinh này cho tai”

“Vâng, phu nhân.”

Lão giả tên là Tân Dũng kia trả lời một tiếng, chậm rãi đi ra từ trong đám người.

Người này mặc trường bào u lam, đôi tay ẩn ở sau ống tay áo to rộng, trên người mang theo khí tức âm lãnh. Lúc trước vẫn lạnh lùng nhìn tình huống trong phòng. Nét mặt từ đầu đến cuối đều không hề biến hóa.

Sau khi bước ra, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người ông ta.

Đồng tử của mọi người đều co rụt lại, bao gồm cả Tần Long cũng thế.

Hắn cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người kẻ kia.

“Cao thủ Địa cấp.” Trong lòng Tân Long tự nhủ, ánh mắt lạnh lùng xưa nay chưa từng có.

“Tân thiếu gia, ngài quá phận. Lão nô không muốn động thủ cùng ngài, ngài vẫn nên thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn nghe theo xử trí của phu nhân đi” Tân Dũng từ tốn nói. Hai con ngươi không hề có cảm tình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Long.

Mặt Tần Long không đổi sắc, cười lạnh một tiếng: “Muốn ta thúc thủ chịu trói thì phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không."

Cao thủ Địa cấp mà thôi. Nếu như liều mạng một lần thì không phải là không có lực ngăn cản.

Tần Dũng nhướng mày nói: “Một khi đã như vậy, lão nô đành đi bất kính một lần”

Vừa dứt lời, thân hình Tân Dũng tức khắc như diều hâu nháy mắt bổ ra. Trong nháy mắt, một cỗ kình phong đáng sợ cuốn sạch xung quanh. Hai tay Tân Dũng hóa thành trảo, trong nháy mặt chụp vào Tần Long.

Một kích này, đâu chỉ mạnh hơn mấy lần so với hai gã hộ vệ kia. Khí tức mãnh liệt trấn áp làm Tân Long cũng khó thở, xương cốt cả người kẽo kẹt rung động.

“Tân Dũng, ngươi dám động đến Tần nhi một chút thử xem.

Lúc này Tân Nguyệt Trì luôn luôn chú ý đến nhi tử đột nhiên lao tới ngăn ở trước mặt Tần Long.

Mà thân hình Tần Long lại thoắt một cái, cầm kiếm ngăn Tân Nguyệt Trì ở phía sau.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, chỉ chờ tay Tân Dũng hạ xuống sẽ bạo khởi. Võ giả Địa cấp tuy mạnh nhưng hắn tự xưng là trong nháy mắt đối phương đánh trúng mình, chính hắn cũng có thể một chiêu đánh chết người này.

Mắt thấy, trảo kia của Tân Dũng chỉ cách hắn chỉ còn vài thước.

Ngay lúc này, một tiếng nói to lớn vang dội đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến. Chấn đau màng nghĩ của mọi người: “Tất cả dừng tay cho ta.”

Một nam tử trung niên mặc cẩm bào, chân đi giày thêu hình đám mây đen, eo buộc đai lưng thêu chỉ viền vàng rồng bay hổ nhảy, đi vào trong phòng.

Tay trảo của Tân Dũng chỉ cách đỉnh đầu của Tân Long một thước, cứng rắn dừng lại, rồi sau đó vội vàng vọt đến một bên, cung kính khom lưng.

“Hầu gia!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!