Lọc Truyện

Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (FULL)

Lúc Nguyễn Tri Hạ lao ra, một người đàn ông khác trông coi bên ngoài thấy cô lại chạy ra được, trực tiếp cầm súng trên bàn, nhắm thẳng vào Nguyễn Tri Hạ nã một phát súng. 

Nguyễn Tri Hạ thấy có người cầm súng chỉ vào mình thì theo bản năng vọt vào một căn phòng khách, tránh khỏi giây phút nguy hiểm kia. 

Nguyễn Tri Hạ đóng sầm cửa phòng lại, sau đó kéo cái tủ bên cạnh tới cửa chặn ngang lại. 

Tiếng súng vẫn còn đang liên tục vang lên, hơn nữa còn càng ngày càng gần. 

Nguyễn Tri Hạ dựa lưng vào tường, thở hổn hển từng ngụm. 

Bây giờ cô ra ngoài, nhất định chỉ còn con đường chết. 

Nhưng không ra ngoài, cũng chỉ còn con đường chết. 

Nguyễn Tri Hạ cắn chặt răng, ánh mắt rơi vào cửa sổ duy nhất trong phòng. 

Ánh trăng len lỏi chiếu vào trong phòng, trên cửa sổ là lề cửa đã cũ nát, cửa sổ không lớn, nhưng có thể nhảy ra bên ngoài. 

Nguyễn Tri Hạ gần như không chút do dự mà bỏ chạy về phía cửa sổ. 

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ mới phát hiện, bên ngoài cửa sổ là biển lớn mênh mông vô bờ. 

Cô quan sát đánh giá một lượt, hiện tại chắc cô đang ở trên một mảnh đất nào đó tại hải đảo. 

"Ở đàn bà thối! Đi ra cho tao!" 

Ở cửa truyền đến tiếng đá đạp ồn ào. 

Bởi vì nhà cửa đã cũ nát cho nên cửa bị giẫm như vậy, trên mái nhà rơi xuống một tầng bụi bặm. 

Tro bụi màu xám rơi vào trên đỉnh đầu Nguyễn Tri Hạ, khiến tóc cô bị phủ một tầng màu xám bạc. 

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, quyết định cược một lần! 

Cô lùi lại sau vài bước, sau đó làm động tác xông lên phía trước. 

Bịch một tiếng. 

Cửa theo đó mà bị đá sập. 

Cùng lúc đó, Nguyễn Tri Hạ lao về phía cửa sổ, dùng thân thể nhỏ gầy xô gãy song cửa gỗ mục nát, cả người trực tiếp nhảy vào trong biển. 

Lúc hai người đàn ông kia xông tới thì chỉ nhìn thấy cảnh tượng Nguyễn Tri Hạ nhảy ra khỏi cửa sổ. 

Bọn họ nhất thời vợt lên, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, Nguyễn Tri Hạ biến mất dưới mặt nước. 

Hai người đàn ông không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ chọn cách nhảy xuống biển, hai người thoáng nhìn nhau, có chút sợ hãi chạy ra khỏi phòng. 

Giống như hai người bọn họ đều không có ý muốn giết người. 

Nguyễn Tri Hạ nhảy vào trong biển thì nhanh chóng nín thở, liều mạng bơi về phía bờ. 

Cô từng là quán quân lặn nước, cô ở trong nước thoải mái giống như đi trên đất bằng vậy. 

Chỉ có điều... 

Ngựa có lúc mất móng, người cũng có lúc sơ suất. 

Chuyện vô cùng không ổn đã xảy ra. 

Nguyễn Tri Hạ bị chuột rút chân... 

Có lẽ là do nhảy từ trên cao xuống, mà không vận động làm nóng người trước, cho nên dẫn đến chân cô bị chuột rút rồi. 

Phần chân bị chuột rút đau đớn khiến cô không thể động dậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chậm rãi chìm vào đáy biển. 

Nguyễn Tri Hạ từ từ rơi xuống, trong đầu xuất hiện từng cảnh tượng cô và Tư Mộ Hàn ở bên 

nhau. 

Ý thức dần dần trở nên mơ hồ... 

Cô hơi vươn tay, miệng phun ra vô số bọt nước. 

Tư Mộ Hàn... 

Nguyễn Tri Hạ thầm gọi tên anh trong lòng, cuối cùng chìm vào bóng tối. 

Trong khách sạn, Tư Mộ Hàn bị Mục Cảnh Y và Quan Diêm hợp sức kéo đến phòng nghỉ. 

Anh ngồi ở trên ghế sofa, Quan Diêm đang lo lắng xử lý vết thương cho anh. 

Quan Diêm nhìn cậu chủ nhà mình toàn thân ướt nhẹp, cả người như mất hồn mất vía. 

Anh ta không khỏi nhìn về phía Mục Cảnh Y, hỏi cô ấy: “Cô Mục, đã xảy ra chuyện gì với cậu chủ nhà tôi vậy?" 

Mục Cảnh Y lắc đầu: “Tôi cũng không biết, tôi có việc tránh đi một lát, ai biết làm sao anh ấy lại ngã vào trong đài phun nước." 

Mục Cảnh Y cũng nghĩ mãi không xong, vì sao đang êm đẹp, anh trai này lại muốn nhảy vào trong đài phun nước hả? 

Quan Diêm nhìn Mục Cảnh Y, không đợi anh ta hỏi thêm gì. 

Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế sofa, bỗng nhiên phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. 

"Anh ơi!" 

"Cậu chủ!" 

Quan Diêm và Mục Cảnh Y không hẹn mà cùng tiến lên đỡ lấy Tư Mộ Hàn, ai cũng không ngờ, đang yên lành, Tư Mộ Hàn lại nôn ra máu. 

Tư Mộ Hàn bỗng nhiên thấy lồng ngực mình nhói đau. 

Anh xoa ngực, giống như nơi đó có thứ gì bị tróc ra. 

Quặn thắt đau đớn. 

"Cậu chủ sao vậy?" 

Quan Diêm sốt ruột nhìn Tư Mộ Hàn, cũng không biết anh bị làm sao. 

"Ha Ha..." 

Tư Mộ Hàn đau đớn ôm ngực, cảm giác này giống như có thứ gì đó đang dần rời khỏi anh khiến anh bất an, khiến anh khủng hoảng. 

Trên thế giới này, không thể có chuyện tâm linh tương thông khó tin đến thế được. 

Thế nhưng anh lại cảm ứng được. 

Hạ Hạ của anh, nhất định đang chờ anh đi cứu cô. 

Tư Mộ Hàn nắm lấy tay Quan Diêm, cực kì sốt ruột nói: "Quan Diêm, Hạ Hạ ở ngay gần đây thôi, vừa rồi tôi đã nghe thấy giọng cô ấy rồi." 

Quan Diêm nhìn Tư Mộ Hàn, nghĩ bụng không biết có phải vì quả nhớ mợ chủ mà cậu chủ nhà mình điện luôn rồi không. 

Anh ta không khỏi nói theo: "Cậu chủ yên tâm, người của chúng ta vẫn đang tìm mợ chủ, tin chắc sẽ nhanh chóng tìm được mợ chủ thôi." 

Tư Mộ Hàn còn muốn nói thêm gì đó, đầu óc đau nhức, anh trực tiếp mất đi ý thức, đầu cũng nghiêng sang một bên, rơi vào trên mu bàn tay Quan Diêm. 

"Cậu chủ!" 

Thấy Tư Mộ Hàn bỗng dưng ngất xỉu, Quan Diêm bước lên phía trước ôm lấy Tư Mộ Hàn. 

Nhìn anh ngất đi, anh ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sĩ Tom. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!