Lọc Truyện

Vợ Nhỏ Cuối Cùng Em Đã Lớn - Hứa Minh Tâm

Cô biết Bạch Thư Hân cũng có tâm sự riêng của mình, tuy bọn họ có chơi thân đi chăng nữa nhưng tính cách của cô ấy là cho dù là người thân thiết cũng khó nói ra. 

Có một kiểu tình cảm, gọi là khó có thể mở miệng! 

Trong khoảng thời gian này, Hứa Minh Tâm làm cho bản thân bận rộn, căn bản là không dám dừng lại, cô sợ mình sẽ suy nghĩ lung tung. 

Bài tập của cô, dù được Bạch Thư Hân hướng dẫn thì vẫn rối tinh rối mù. 

Hình như não cô gỉ rồi. 

Thầy giáo đã phê bình cô không chỉ một lần, thầy hỏi cô có còn muốn tốt nghiệp nữa không, sao có thể làm kinh tế học vĩ mô thành thế này. 

Cô cũng rất ảo não, cô nghĩ Cố Gia Huy mới đi có một tháng ngắn ngủi, sao cô lại để anh ảnh hưởng đến mình như vậy? 

Không có chí khí! 

Hứa Minh Tâm tức giận phấn đấu, thế là tâm trạng mới có chuyển biến tốt. 

Thời gian vun vút trôi, đảo mắt đã được nửa tháng rồi. 

Cố Gia Huy vẫn bặt vô âm tín, nói cái gì mà sẽ không để cô không tìm được các kiểu, tất thảy đều là nói xạo! 

Sắp tới bảy ngày nghỉ lễ quốc khánh rồi, Bạch Thư Hân cũng phải về nhà rồi, Hứa Minh Tâm đưa cô ấy đến bến xe. 

Bạch Thư Hân nhéo nhéo má cô, cô ấy hỏi: "Bảy ngày nghỉ dài, cậu tính làm gì, đi đâu?" 

"Tớ thì còn có thể làm gì được, tất nhiên là đi làm ở quán bar rồi." 

Bạch Thư Hân nghe thấy câu này, bất lực trợn trắng mắt. 

"Hứa Minh Tâm, vị hôn phu của cậu đã mất tích hơn nửa tháng rồi, cậu không sốt ruột à?" 

"Sốt ruột chứ! Tớ sốt ruột lắm đấy cậu biết không hả!" 

Mỗi lần khi thầy giáo mắng cô máu chó đầy đầu, trong lòng cô đều sẽ ngẫm nghĩ một lượt, liệu có phải Cố Gia Huy xảy ra chuyện gì ở ngoài rồi không. 

Tai nạn xe cộ? Rơi xuống vách núi? Ngã xuống biển.... 

Hay là bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi nhỉ? 

Cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng đều không thể có được bằng chứng. 

Dung lượng não của Hứa Minh Tâm này thật sự là quá nhỏ, rảnh rỗi lo nghĩ nhiều như vậy, cũng không biết là phúc hay là họa. 

Cô ấy lấy hai tấm vé máy bay từ trong ngực ra, và một ít đồng euro đã đổi, đặt vào tay cô. 

"Tớ đã giúp cậu xin nghỉ với chị Lưu rồi, cô cứ việc bay đi tìm vị hôn phu của cậu đi, đây là vé máy bay của Dust vào bảy giờ sáng. Cậu đừng nhầm máy bay, biết chưa?" 

"Thư Hân, cậu..." 

Hứa Minh Tâm nhìn hai tấm vé máy bay, cô cực kỳ kinh ngạc. 

Thế mà cô ấy lại giúp cô chuẩn bị hết rồi. 

"Đừng có nhìn tớ với ánh mắt đói khát đó, cách tờ xa ra chút, cũng đừng hôn tớ, son môi của chị đây đắt lắm đấy! Mặt cũng không được, đồ trang điểm của tớ cũng rất đắt!" 

Bạch Thư Hân tỏ vẻ ghét bỏ nhìn cô, cô chỉ há miệng thôi là Bạch Thư Hân đã biết cô muốn nói gì rồi. 

"Cậu nhớ gọi điện thoại cho tớ khi có thể, đừng có mà tiếc tiền điện thoại, chị đây trả cho cậu. Trên đường đi chú ý an toàn, lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu thủ tục cần lưu ý và số điện thoại khẩn cấp cho cậu, miễn cho cậu đến đấy lại không tìm được đường, cũng không tìm được cảnh sát. Tôi phải đi rồi, cậu phải làm gì thì làm đi nhé." 

Bạch Thư Hân xoa đầu cô, sau đó tiêu sái xoay người rời đi. 

"Trên đường đi nhớ cẩn thận, đến nơi gọi điện thoại cho tớ." 

"Tớ biết rồi." 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!