Đôi mắt sâu thẳm của Cố Gia Huy nhìn chằm chằm vào vết thương trên má cô, lạnh lùng nói: “Đòi nợ”
Hai chữ này như đánh thẳng vào trái tim cô, khiến tim cô run lên.
Vì muốn bảo vệ cô, anh định đi gây rắc rối cho Hứa An Kỳ?
Khi Hứa Minh Tâm đứng trước cửa nhà họ Hứa, trong lòng cô có chút lo lắng.
Hứa An Kỳ chắc chắn sẽ được gả vào nhà họ Cố, sau này nếu như cô ta kết hôn với Cố Tử Vi, cô ta sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Cổ.
Bố của Cố Tử Vi sở hữu 40% cổ phần trong nhà họ Cố, ông nội Cố nắm giữ 20% trong tay, ban giám đốc năm 20%.
Còn Cổ Gia Huy chỉ nắm giữ 10% cổ phần ít ỏi.
Bây giờ, nếu như anh định gây phiền phức cho Hửa An Kỳ, lỡ như chọc giận Cố Tử Vi, người phải gánh chịu mọi trách nhiệm đến cuối cùng sẽ là Cố Gia Huy!
Cô kéo tay áo anh, nói: “Chuyện này cứ để tôi giải quyết là được, tôi không muốn vì chuyện này mà làm liên lụy đến anh.”
“Nếu như đến cả người phụ nữ của mình mà còn không bảo vệ nổi thì tôi là loại đàn ông gì chứ?”
Từng câu từng chữ lạnh lùng đến thấu xương phát ra từ đôi môi mỏng của anh, thế nhưng Hứa Minh Tâm nghe được lại cảm nhận sao mà ấm áp đến vậy chứ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ anh chàng nhà hàng xóm là người đối xử với cô tốt nhất thì trước nay chưa từng có ai nói sẽ bảo vệ cô cả.
Từ lâu, cô đã quen với việc lủi thủi một mình, âm thầm chịu đựng, không nửa lời than vãn.
Trừ khi bị ức hiếp đến cực điểm cô mới phản kháng lại.
Thật ra, không phải cô là người yếu đuối, mà cô hiểu rất rõ rằng cô quá nhỏ bé.
Lấy trứng chọi đá thì cuối cùng chỉ có quả trứng vỡ nát mà thôi.
“Anh không sợ gặp rắc rối sao?”
“Em có thể gây ra rắc rối cho tôi thì đó hẳn là vinh dự cho tôi rồi.”
Sắc mặt của Cố Gia Huy dịu lại, cả người anh toát ra vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.
Hứa Minh Tâm muốn nói thêm gì đó nhưng Cố Gia Huy không cho cơ hội, anh trực tiếp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dẫn cô vào trong.
Người giúp việc sợ hãi tột độ mãi không thốt nên lời khi nhìn thấy Cố Gia Huy ở phía sau Hứa Minh Tâm.
“Bố tôi đâu?”
Người giúp việc chỉ vào phòng khách, vẻ mặt vẫn vô cùng kinh hãi.
Cố Gia Huy thờ ở quét mắt nhìn xung quanh, sự lạnh lùng hiện rõ trong đôi mắt anh, đến mức khiến cho người giúp việc sợ hãi ngã lăn ra đất.
Ba người nhà họ Hứa hoàn toàn không nhận ra là trong nhà có khách, vẫn đang cười nói vui vẻ trên ghế sofa trong phòng khách.