Lọc Truyện

Vợ , Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm (Bản Chuẩn)

Sắc mặt của Mặc Sơ tái nhợt, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: "Phu nhân, bà đừng nói chuyện của người lớn ở trước mặt Thiên Du, tuy đứa bé còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được thế giới của người lớn! Tôi biết, bà không thích tôi, bà có thể công kích tôi khi tôi và bà ở riêng!" 

Bạch Tử nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: "Đúng là tôi không thích cô! Tôi đã từng nói lý do rồi! Cô có từng nghĩ, Đế Sâm cũng không phải là thích cô thật lòng hay không? Nếu thằng bé thích cô, sao thằng bé có thể có con riêng với Vãn Vãn cơ chứ?" 

Mắt Mặc Sơ ngấn lệ, cô muốn quên đi những vết thương này, nhưng lại cứ có người vạch trần vết sẹo của cô ra. 

Cô quay đầu lại, hôm nay là tết đầu tiên mà cặp thai long phương chính thức ở chung với người của nhà họ Quyền, các con vui! 

Cô không nên rối rắm về những cái này! 

Cho nên, Mặc Sơ nói: "Chuyện đã qua, thì để nó trôi qua đi! Bất kể ai đúng ai sai, có lôi ra nói đi chăng nữa thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi, vả lại tôi bằng lòng tin tưởng Đế Sâm!" 

Anh nói, sau này anh sẽ tốt với cô. 

Cô bằng lòng tin tưởng, cũng tốt hơn mọi thứ. 

Bạch Tử cứ nằm mãi chuyện này không thả, bản thân bà ấy không dung thứ được chuyện chồng bà ấy đi quá giới hạn, bà ấy cũng có ý đồ thuyết phục Mặc SƠ rời khỏi Quyền Đế Sâm như thế. 

Bạch Tử khinh thường cười một tiếng: "Cô cứ tin đi! Rồi có một ngày, cô sẽ biết, thằng bé đối xử với cô như thế nào? Thời gian sẽ chứng minh tất cả!" 

Hay cho câu thời gian sẽ chứng minh tất cả! 

Mặc Sa cũng thích câu nói này. 

"Thật ra, tôi không hiểu lắm, bà không yêu Để Sâm sao? Bà đuổi tôi ra khỏi Đế Sâm, bà có thể khiến cho anh ấy vui vẻ không?" Mặc Sơngưng mắt nhìn bà ấy. 

Bạch Tử ngẩn người, bà ấy lập tức lạnh mặt nói: "Tôi chỉ làm cho nó nhận rõ sự thật, giữa nó và cô, không có tình yêu chân chính." 

Mặc Sơ lấy cậu vừa rồi chặn miệng bà ấy: "Thời gian sẽ chứng minh tất cả!" 

Cô không muốn bàn luận những chuyện của người lớn trước mặt trẻ con, sau khi Mặc Sơ nói xong, cô dỗ Cổ Thiên Du, rồi cô cũng quay vào trong phòng bao. 

Cổ Vãn Vãn đã nhìn thấy con, cô ấy thật sự không ngồi yên được nữa. 

Mặc dù bây giờ cả nhà bốn người đang ngồi cùng nhau đón tết âm lịch, nhưng mà, trong lòng cô ấy lại trống trải, cô ấy cứ nhớ đến Cổ Thiên Du. 

Mặc dù Cố Trạch Dã làm ra vẻ rất điềm tĩnh, dù sao thì anh ta cũng là người đã gặp các mặt của xã hội, nhớ mong trong lòng, nhưng khi ăn cơm cùng bố mẹ, anh cũng sẽ không biểu lộ ra. 

Cố Vãn Vãn đá nhẹ vào chân Cổ Trạch Dã ở dưới bàn cơm. 

Cố Trạch Dã hiểu ý cô ấy, nhưng mà, lúc này, cô ấy muốn rời đi, đoán chừng là không có khả thị lắm. 

Anh ta nhìn dáng vẻ Cố Vãn Vãn gấp đến nỗi sắp khóc rồi, vì thế anh ta an ủi cô ấy: "Vãn Vãn, tối nay sẽ có pháo hoa, tối nay em muốn đi xem không?" 

Cố Vãn Vãn đâu có tâm trạng đi xem pháo hoa, khi cô ấy đang định từ chối, đột nhiên cô ấy nghĩ ra, cô ấy có thể dùng thời gian xem pháo hoa để đi thăm Cố Thiên Du, cô ấy lập tức nói: "Được ạ! Ăn cơm xong đi được không anh?" 

"Ừm." Cố Trạch Dã gật đầu, anh ta lại nhìn về phía bố mẹ nhà họ Cố: "Bố, mẹ có đi cùng không?" 

Cố Vãn Vãn lập tức nói: "Bố với mẹ già rồi, không đi đến chỗ náo nhiệt này nữa đâu nhỉ!" 

Cổ Hiên Ưng mỉm cười bất lực: "Con bé này! Chế bọn ta à?" 

"Nào dám!" Cố Vãn Vãn mỉm cười nói. 

Tần Tinh thì nói: "Được, mẹ muốn đi xem." 

Khuôn mặt nhỏ của Cố Vãn Vãn cúi xuống: "Ma mi à, chẳng phải mẹ muốn đi xem dạ tiệc liên hoan tết với bố sao?" 

"Cái đó có thể xem phát lại vào ngày mai." Tần Tinh hơi phát giác ra, bà ta nói: "Vãn Vãn, có phải con có điều gì giấu mẹ không hả, con không muốn bọn mẹ chơi cùng con à?" 

"Làm gì có chuyện đó chứ?" Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Ma mi, người ta vốn muốn như thế đấy, sau tết con phải đi làm rồi, bây giờ được nghỉ mà, con muốn chơi thêm! Mẹ biết mà, có bố mẹ ở bên cạnh, thanh niên bọn con chơi đến điên, không dứt được mà!" 

"Con xem con đi New York du học, con càng ngày càng không lo cho gia đình nữa rồi!" Tần Tinh thở dài. 

Cố Hiên Ưng thì lại thương con gái: "Con nó lớn rồi mà, nó có không gian của riêng nó, làm bố mẹ không can thiệp." 

"Thật ra bố là người tiến bộ nhất, dân chủ nhất đó!" Cố Vãn Vãn lập tức ngả về phía bố. 

Cả nhà nói nói cười cười, ăn xong cơm tất niên. 

Cổ Hiên Ưng cùng Tần Tinh về nhà xem ti vi. 

Lúc ở trên xe, Tần Tinh nói: "Hiên Ưng, tôi cứ có trực giác, Vãn Vãn có chuyện dấu tôi!" 

"Con gái bà như thế này từ nhỏ rồi, nó đi đâu cũng đi một mình!" Cố Hiên Ưng nói: “Hồi nhỏ, toàn là người lớn đi cùng tham gia trại hè, con bé thì khen ngược, một mình đi đến nơi rất xa. Khi lớn lên một tí, liền muốn một mình ra nước ngoài!" 

Tần Tinh thở dài: "Tôi có cảm giác, hình như con gái không còn thân thiết nữa!" 

"Hai chúng ta tương thân tương ái là được rồi, mọi người đều nói vợ chồng trẻ bên nhau đến nhà mà!" Cố Hiên Ưng vươn tay ra, ôm bà ta vào lòng. 

Cố Trạch Dã lái xe, chuẩn bị đi đến chỗ Quyền Đế Sâm Với Cổ Vãn Vãn. 

Cố Vãn Vãn gọi điện cho Mặc Sơ: "Sơ SƠ, các cậu đang ở đâu?" 

Mặc Sơ nghe máy: "Bọn tôi đang ăn cơm tất niên, vẫn chưa đi." 

"Tôi muốn gặp Thiên Du." Cố Vãn Vãn nói: "Bây giờ chúng tôi qua." 

Sau khi Mặc Sơ nói địa chỉ, cô lại dùng điện thoại gửi cho Cố Vãn Vãn một tin nhắn: "Bạch Tử cũng ở đây, nếu bà ấy biết bố mẹ cậu đang ở đây, chuyện đứa bé rất khó giữ bí mật."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!