Lọc Truyện

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu - Mặc Sơ - Quyền Đế Sâm

Những vất vả mà Mặc Sơ chịu đựng một mình mấy năm nay, đủ để cho Quyền Đế Sâm cưng chiều cô suốt đời! 

Chí ít, anh cho là vậy. 

Bụng của cô không có để lại đường vân từng sinh con, vẫn sáng bóng mượt mà như thiếu nữ, anh xem ở trong mắt, đau ở trong lòng. 

Một chỗ nhỏ như vậy, một lần phải mang thai một cặp thai long phượng, cô cũng rất giỏi. 

Mặc Sơ không biết anh muốn làm gì? Anh gọi cô về ngủ, chính là liên tục sờ cô hả? 

Cô hơi bất mãn nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" 

Quyền Đế Sâm chỉ nói: "Anh rất muốn ngắm em thật kỹ! Không cần che lấp bất cứ cái gì, nhìn từng tấc da thịt của em!" 

Mặc Sơ ngộ ngoạy: "Đừng!" 

Ánh mắt anh quá thâm thúy, cô mới không cần lộ hết trước mắt anh, cứ như vậy, anh nhìn hết toàn bộ cô, sao cô có cảm giác như thế quá đáng quá nhỉ. 

Cô không phải kẻ lập dị, tình cảm đến độ sâu sắc, trần truồng nhìn nhau, anh anh em em, vợ Vợ chồng chồng, như keo như sơn, cô đều chấp nhận hết. 

Tình huống bây giờ thì khác! 

Giữa cô và anh đã xuất hiện một vết nứt nhỏ. 

Cô không thể làm được như vậy trước mặt anh! 

Quyền Đế Sâm cũng không có cưỡng ép cô, anh chỉ nói: "Chúng ta vẫn là vợ chồng!" 

Mặc Sợ biết, danh nghĩa vợ chồng, đúng là cái gì cũng có thể làm! 

"Anh sẽ không để em đi!" Quyền Đế Sâm tỏ rõ lập trường của mình: "Anh cũng hy vọng em hiểu rõ một chuyện, anh có thể ở bên em! Anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào ở bên cạnh em, còn nữa khi em có nhu cầu, em cũng chỉ được tìm anh!" 

"Nhu cầu ư?" Mặc Sơ chợt hiểu ra, cô hiểu ngay luôn. 

Ý anh là bảo, anh không muốn thấy Cố Mộc Thành và co có bất kỳ dính líu nào, tất nhiên, nhu cầu trên người cũng chỉ có một mình anh. 

Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô: "Khi anh có nhu cầu, anh cũng mong bà Quyền phối hợp hết sức!" 

Mặc Sợ quay mặt đi, cái này rõ ràng là cường đạo hôn nhân, anh cũng là luật cường đạo, chỉ cho phép anh thế nào thế nào, cô thì không giống. 

Cô lập tức nói: "Bây giờ anh không có nhu cầu, em cũng không có! Em muốn đi ngủ!" 

Cô nói xong liền vội vàng cuộn một cái chăn mỏng, ngủ vào trong, sau đó quấn mình kín đáo, giống như một con tằm, đã kết một cái kén vậy. 

Quyền Đế Sâm nói một câu sâu xa: "Sao em biết anh không có nhu cầu?" 

Đương nhiên là Mặc Sơ nói bừa rồi, trước đây hai người ba ngày ha bữa lại làm mấy hồi cơ! 

Gần đây, cô đang giận, anh cũng có phần bớt phóng túng lại, không có ép buộc cô làm cái gì. 

Quyền Đế Sâm thấy cô không nói nên lời, anh mới nói: "Mặc Sơ, anh không muốn ép em! Nhưng, em là một cô gái thông minh!" 

Anh biết anh giấu chuyện đó, anh đã làm cô tổn thương, bây giờ anh nhường cô, chiều cô, chỉ cần cô không đề nghị chia tay, anh có thể thỏa mãn cô hết. 

Cho dù là nhu cầu sinh lý bình thường, cô không muốn, anh cũng không ép CÔ. 

Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh ngủ. 

Bạch Tử không chịu ngồi yên, bà ấy không đuổi được Mặc Sơ đi, bà ấy luôn lo lắng. 

Khi trời vừa sáng, mới năm giờ hơn, bà ấy đã đi tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải. 

Khi bà ấy đi qua xe của Mặc Sở, thấy cô chưa khóa xe, bà ấy mở cửa xe ra xem, trong xe cô cũng không có để đồ gì. 

Khi bà ấy mở hướng dẫn chỉ đường ra, bà ấy điều tra ra bản đồ dẫn đường của cô dạo gần đây, nhìn thấy một địa chỉ xa lạ, là đi vào tối qua. 

Bạch Tử ghi nhớ lại địa chỉ này, bà ấy lập tức đi đến biệt thự ở bờ biển. 

Bạch Tử là một người phụ nữ sắc sảo, bà ấy không có đi ấn chuông cửa ngay, bà ấy chỉ trốn ở một góc cách đó không xa, đầu tiên là quan sát xem chỗ này có ai đi ra đi vào? 

Tất nhiên, khu vực như thế này, phòng ốc sơ sơ cũng mấy ngàn vạn một căn, người có thể sống ở đây, đương nhiên là rất ít. 

Khoảng tầm tám giờ, khi Cố Trạch Dã đi ra, Bạch Tử cũng không có bất ngờ, tuy hiện giờ Cố Trạch Dã vẫn là thị trường, nhưng đồng thời anh ta cũng là người tâm phúc bên cạnh tổng thống tận nhiệm! 

Hơn nữa, quan hệ của Cố Trạch Dã và Quyền Để Sâm, có thể nói là anh em vào sinh ra tử chân chính, so với anh em ruột còn thân hơn. 

Lẽ nào Mặc Sơ tới tìm anh ta? Để dốc bầu tâm sự ư? Hay là đi quá giới hạn? Hay là vì cái gì khác... 

Mặc dù Bạch Tử có rất nhiều nghi ngờ, nhưng bà ấy vẫn chưa đi qua. 

Bà chờ sau khi Cố Trạch Dã lái xe đi khỏi rồi, bà ấy đi nhặt túi rác mà Cố Trạch Dã bỏ đi, rồi gọi điện cho Tần Thời: "Lão Tần, ông cầm cái này đi nghiên cứu một chút, tôi muốn biết ai sống ở đây?" 

"A Tử, lúc nào thì bà muốn làm cảnh sát vậy?" Tần Thời trêu. 

Bạch Tử ngáp một cái: "Tôi dậy sớm quá, hơi buồn ngủ, có kết quả thì ông gọi điện cho tôi." 

"Được!" Tần Thời nhìn đồng hồ: "Bà ăn cơm trưa rồi hẵng ngủ nhé! Tôi kiểm tra ra thì cũng là buổi chiều rồi." 

"Được!" Bạch Tử gật đầu. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!