Lọc Truyện

Võ Nghịch Cửu Thiên Giới - Diệp Hàn (FULL)

Đại lục Thần Võ, Thái Hư Cổ Vực, thành Viêm Dương! 

Diệp Hàn quần áo tả tơi, cả người tắm máu, tiến vào trong thành rồi đi thẳng đến Diệp gia. 

“Chỉ Huyên, muội xem đây là cái gì?” Ở hậu viện Diệp gia, Diệp Hàn mở bàn tay ra, nhìn về phía nữ tử trước mắt. 

“Cái gì?” Nữ tử cúi đầu nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ mặt mừng rỡ: “Đan dược Thiên cấp, Thương Lan đan?” 

“Không sai, ta tìm nửa năm ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên, rốt cuộc cũng tìm được đan dược này cho muội, rất nhanh muội có thể đột phá thành công, thăng lên thành đệ tử nội môn.” Diệp Hàn đưa đan dược qua. 

“Thật không ngờ khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên thực sự có loại bảo vật này.” Nữ tử tên là Chỉ Huyên nhận lấy đan dược, mừng rỡ như điên: “Diệp Hàn ca giao Thương Lan đan này cho ta, còn huynh thì sao?” 

“Ta không sao cả.” Diệp Hàn tự tin đáp lại. 

Cánh tay phải của hắn thò ra, hơi vận chuyển nguyên lực, chỉ thấy từng hoa văn màu vàng kim xuất hiện: “Chỉ Huyên, khi ta lấy được Thương Lan đan thì đã nuốt lầm một loại trái cây màu vàng kim, hình thành một loại thể chất đặc thù, dù không dùng Thương Lan đan thì ta vẫn có thể tấn chức thành đệ tử nội môn.” 

Hai mắt nữ tử tỏa sáng: “Loại hoa văn này thật kỳ lạ, huynh có được thể chất đặc thù nhờ nó?” 

Diệp Hàn dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, Chỉ Huyên, chờ ta thật sự trở thành đệ tử nội môn thì sẽ xin nghĩa phụ tứ hôn, định ra hôn kỳ giữa ta và muội.” 

“Được, thật tốt quá, Diệp Chỉ Huyên này cũng có hôm nay, Diệp Hàn, ta cũng có một phần lễ vật muốn tặng cho huynh, chờ ta ở hậu viện.” Diệp Chỉ Huyên nói xong thì trực tiếp mang theo Thương Lan đan rời đi. 

“Lễ vật? Diệp Hàn làm gì cho muội cũng không cần hồi báo...” Diệp Hàn cười lắc đầu. 

Tắm rửa thay quần áo xong, Diệp Hàn lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ từ trong lòng, nhìn hai viên đan dược cỡ ngón cái trong đó: “Thương Lan đan còn có hai viên, một viên nhất định phải để lại cho nghĩa phụ, viên còn lại giao cho sư phụ.” 

Hắn khổ tu ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên trong nửa năm qua, không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn, suýt mất mạng ở nơi đó, may mà cuối cùng có được thu hoạch kinh người, cũng coi như khổ tận cam lai, tất cả đều đáng giá. 

Trên đại lục Thần Võ này, đan dược, công pháp, võ kỹ, thần thông… đều chia thành năm cấp bậc là Nhân cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp và Thần cấp không thể tưởng tượng. 

Trong Viêm thành này, đừng nói là đan dược Thiên cấp, cho dù là đan dược Địa cấp cũng quý giá khó cầu, có thể nói lần này tìm được ba viên Thương Lan đan và một loại thể chất đặc thù ở khu vực khai thác mỏ Hàn Uyên đã là cơ duyên lớn kinh thiên động địa. 

“Về sau nhất định phải cố gắng tu luyện, nỗ lực chấn hưng Diệp gia, hồi báo nghĩa phụ đã bồi dưỡng ta mấy năm nay qua.” Diệp Hàn vừa rửa mặt, vừa âm thầm suy nghĩ. 

Phanh!!! 

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Chỉ Huyên vừa rời đi và một nam tử trung niên xuất hiện. 

“Nghĩa phụ, Chỉ Huyên, hai người tới làm gì?” Diệp Hàn kinh ngạc nhìn hai người đột nhiên xông vào, không nhịn được mà bật cười: “Ta đã có được cơ duyên, nghĩa phụ không cần gấp như vậy, ta đang chuẩn bị đến bái kiến ngài...” 

Nam tử trung niên nắm lấy cánh tay Diệp Hàn: “Để ta xem thể chất đặc thù của con.” 

Diệp Hàn nhíu nhíu mày, nguyên lực vận chuyển, cánh tay phải lập tức hiện lên hoa văn màu vàng kim, loá mắt mà sáng ngời. 

“Không sai đúng không phụ thân, hoa văn màu vàng kim.” Diệp Chỉ Huyên đứng một bên nói. 

“Không sai, giao văn hiện hóa, kim văn là đứng đầu, Thiên Giao Chiến Thể, đây là Thiên Giao Chiến Thể!” Hô hấp của nam tử trung niên trở nên dồn dập. 

Răng rắc!!! 

Một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng nơi đây, Diệp Hàn run lên, chỉ nghe thấy tiếng xương của mình vỡ vụn. 

“Nghĩa phụ ngài...” Diệp Hàn khiếp sợ gào rống. 

Không chờ hắn nói xong, nam tử trung niên đã bắt lấy cánh tay phải của Diệp Hàn, năm ngón tay đâm hết vào máu thịt, một khối xương màu vàng máu tươi đầm đìa bị moi ra. 

“Ngài phế đi chiến cốt của ta?” Diệp Hàn cuồng loạn, phẫn nộ mở miệng. 

Nam tử trung niên bình tĩnh mà lạnh nhạt nói: “Diệp gia nuôi ngươi mười mấy năm, chỉ một khối chiến cốt không đủ để báo đáp, giúp được Huyên Nhi thì ngươi nên cảm thấy vinh hạnh.” 

Lúc này, Diệp Chỉ Huyên đứng bên cạnh bắt đầu lục quần áo của Diệp Hàn, rất nhanh đã tìm được cái hộp kia: “Diệp Hàn, ngươi thật không biết cảm ơn, có được ba viên Thương Lan đan mà lại giấu hai viên, không chịu dâng hết lên.” 

“Nghĩa... Diệp Dương Phủ, vì sao? Mấy năm nay ta luôn trung thành và tận tâm, chưa từng có hai lòng, lần này vừa trở về đã lập tức nghĩ đến ngươi và Diệp Chỉ Huyên, tại sao lại làm như vậy, tại sao ngươi lại muốn phế bỏ chiến cốt của ta?” Khóe mắt Diệp Hàn như muốn nứt ra. 

“Chỉ là một đứa con hoang, chung quy là người ngoài, nói gì đến trung thành?” Diệp Dương Phủ vươn chân đá văng Diệp Hàn, dùng nguyên lực bao lấy khối kim cốt kia: “Đi thôi Chỉ Huyên, con còn mấy tháng nữa mới thành niên, căn cốt chưa định hình, con hãy sử dụng Thiên Giao Chiến Cốt này.” 

Diệp Chỉ Huyên gật gật đầu: “Làm phiền phụ thân rồi, nhưng mà...” 

Một thanh chủy thủ hiện hóa trong tay Diệp Chỉ Huyên, ả dán mắt nhìn vào Diệp Hàn: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không nên giữ lại thằng con hoang này.” 

Diệp Dương Phủ liếc nhìn Diệp Hàn một cái: “Để nó sống thêm một thời gian đi, chết rồi không tiện giải thích với thư viên Viêm Dương.” 

“Nếu không thể giết thì cũng nên phế bỏ.” Diệp Chỉ Huyên cười lạnh, không chút do dự đâm chủy thủ vào Diệp Hàn. 

Diệp Hàn vội tránh lui, sắc mặt tái nhợt: “Diệp Chỉ Huyên, ngươi đã có được chiến cốt, cần gì phải làm tuyệt tình như thế? Còn muốn phế bỏ ta?” 

“Diệp Hàn, ngươi chỉ là một đứa con hoang, Diệp gia cho ngươi ăn chắc bụng đã là vinh quang lớn lao, còn mưu toan muốn phụ thân tứ hôn? Quả thực đáng chết.” 

“Diệp Chỉ Huyên này đường đường là công chúa của Diệp gia, tương lai nhất định sẽ một bước lên trời, há là người mà ngươi có thể nhúng chàm? Tứ hôn? Ngươi cũng xứng?” Diệp Chỉ Huyên cười lạnh rồi tung một chưởng ra, hất văng cánh tay Diệp Hàn. 

Nhanh, chính xác, tàn nhẫn, không chút do dự, chủy thủ lập tức đâm vào bụng Diệp Hàn. 

Trong tiếng xèo xèo, máu tươi rơi xuống, nhuộm đỏ cả lớp áo. Diệp Hàn chỉ cảm thấy cơn đau xé gan xé ruột lại lan tràn, nguyên lực cả người nhanh chóng xói mòn như xì hơi. 

“Khí hải của ta... Ngươi phế đi khí hải của ta?!” Diệp Hàn phát run, như rơi xuống địa ngục. 

Chiến cốt bị đoạt còn có thể tu luyện, hiện giờ khí hải bị phế, nhiều năm khổ tu hóa thành dòng nước chảy chỉ trong một sớm, từ nay về sau hắn chỉ là một phế nhân. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!