Tổng đạo diễn: “Cô lấy táo từ đâu đấy?”
Khương Mạn trừng mắt: “Dựa vào thực lực bản thân có được.”
Nói xong lấy thêm vài quả nữa từ trong mũ áo ra, hỏi người bên cạnh: “Anh bạc mọi người ăn không?”
Bạc Hạc Hiên: “Ăn.”
Tang Điềm: “Tất nhiên có.”
Khương Vân Sênh cười cười gật đầu.
Tổng đạo diễn nghẹn luôn, đây là vị khách mời tệ nhất mà anh ta từng mời tới chương trình!
“Đạo diễn, không có nhiệm vụ nào khác sao?” Ngụy An Nhiên hỏi. : “Mấy ngày sau chúng tôi cứ trải nghiệm cuộc sống như thế này thôi à?”
Tổng đạo diễn thở ra một hơi, may quá vẫn còn hai người bình thường có thể giao tiếp được ở đây. Anh ta gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”
Ngụy An Nhiên cạn lời, Tôn Hiểu Hiểu thì nhíu mày. Không có nhiệm vụ mới là khó nhất, như vậy sẽ không có điểm nhấn làm sao có thể lên hình được?
Tổng đạo diễn bổ sung thêm: “Nếu khách mời muốn giúp bọn trẻ làm chuyện gì đó, đương nhiên chúng tôi rất ủng hộ, nhưng chỉ ủng hộ tinh thần thôi.”
“Một cuộc sống khác trên thế giới – chính là muốn mọi người trải nghiệm, trong thế giới hoa lệ kia, vẫn còn những hoàn cảnh đặc biệt, giống như những đứa trẻ trong thôn Hổ Khẩu này, bọn trẻ làm sao để sống.”
Đạo diễn vừa nói xong câu này, tất cả đều rơi vào trầm mặc.
(Đây mới là người làm nghệ thuật chân chính chứ! Cuộc sống khác – đúng là chương trình tích cực!)
(Tôi cũng thấy nó có ý nghĩa hơn nhiều so với mấy chương trình hài hước lố bịch, ekip chương trình cũng đủ ác, không theo kịch bản, không có nhiệm vụ, khách mời tự do phát huy!)
(Đây mới gọi là chương trình thực tế chứ, nhưng mà ekip chương trình cũng chó thật, mới đầu còn giấu khách mời việc phát sóng trực tiếp, có một số người lộ bản chất thật.)
(Chả cần biết mọi người thế nào chứ tôi vẫn luôn ủng hộ nữ thần Hiểu, cả đội ekip và Khương Mạn đều không phải người!)
(Nhiên ca cố lên, Nhiên ca giỏi nhất!)
Sau cuộc hội ý nhỏ thì khách mời tự do hoạt động.
“Hạc Hiên, Tiểu Mạn, mọi người có dự định gì chưa?” Khương Vân Sênh hỏi.
Tang Điềm cũng nhìn sang.
Khương Mạn im lặng một lúc mới nói: “Tôi mới tới nhà anh Bạc nhìn một chút, còn chưa đi ra phía ngoài, nhà ba chúng tôi cũng không có gì cả, chỉ có