Khương Mạn nhướn mày, ý tứ sâu sa: “Được.”
Nói xong, cô vác vali của mình, hất đầu bước đi, tư thế chuyên nghiệp như công nhân bốc dỡ hàng lâu năm ở bến cảng, vừa tiêu sái vừa hào hùng, vô cùng đời thường.
Trước đó A Tam thử nhấc vali của Khương Mạn, ít nhất cũng phải hai mươi cân.
Nhìn cô vác đi mà biểu cảm không hề thay đổi, hơi có chút ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng đoán Khương Mạn sẽ không kiên trì được bao lâu.
Rất nhanh……
A Tam đã không cười nổi nữa rồi.
“Chị, chị đi chậm thôi...”
“Chị, chị đợi em với……”
Trong kênh livestream, tiếng hít thở ngắt quãng của A Tam cũng sắp kèm cả tiếng khóc rồi.
Trời ạ! Khương Mạn này cầm tinh con trâu sao? Là loại không biết mệt là gì sao?
Đường núi ở nông thôn kiểu này vốn dĩ gập ghềnh khó đi, trước đó không lâu còn có mưa, lại thêm chuyện trên đường không có đèn, không cẩn thận sẽ bị ngã.
Cô lại cứ bước nhanh như gió về phía trước, không hề vấp lần nào, một tay xách vali, một tay chống bên hông, trông cứ như chạy tới đây để vẽ phác thảo phong cảnh vậy.
(Không hiểu sao bóng lưng của Khương Mạn cứ khiến tôi có một loại cảm giác như thần thú thoát khỏi lồng vậy.)
(Không không không! Phải là hổ dữ về núi mới phải)
(Anh trai PD trông dáng vẻ không ổn cho lắm, tiếng thở hổn hển này khiến người nghe thật ngại ngùng.)
(Vừa rồi mẹ tôi vừa ném sang một ánh mắt kỳ lạ, làm sao bây giờ, online ngồi xổm giải thích...)
(Diễn viên võ thuật Khương không có tâm gì cả, không thể đợi anh trai kia một chút sao?)
Dường như điện tâm đồ cảm nhận được tiếng gọi của cư dân mạng, trong khung hình, Khương Mạn cuối cùng cũng dừng lại rồi.
Cô quay đầu nhìn đám người của A Tam, “Thiết bị này của các anh hình như khá nặng nhỉ.”
A Tam sắc mặt trắng bệch, không ngừng gật đầu.
Khương Mạn vươn tay, giống như chuẩn bị giúp đỡ.
“Không cần, không cần.” A Tam vội vàng lắc đầu, sao có thể thực sự nhờ khách mời giúp đỡ chứ.
Tuy là……anh ta rất muốn.