Món đồ chơi này của Tần Hạo không quá đặc biệt. Con quay thôi mà, tìm một khúc gỗ rồi đẽo gọt lại là chơi được, vừa tiện lợi vừa thiết thực.
Lũ trẻ vây xem đều cảm thấy thú vị nhưng chẳng ai lên tiếng.
Chúng không nói, Tần Hạo cũng lặng im. Chơi được một lúc, anh mới thu lại món đồ, ngồi xuống trò chuyện với Diệp Thanh Trúc.
Rốt cuộc lũ trẻ cũng không nén được tò mò nữa, bèn cùng nhau tiến lại gần.
“Ừm, món đồ ấy là gì thế? Sao anh có thể khiến nó xoay tít vậy ạ?”
“Phải đấy, trông thú vị quá, anh dạy bọn em chơi nhé?”
Tần Hạo khẽ cười nhưng không đáp.
Mấy đứa trẻ lớn hơn một chút cũng không chịu thua, bèn về nhà tìm gỗ để đẽo. Tuy đã cố gắng bắt chước Tần Hạo, nhưng phương pháp sai khiến chúng xoay mãi vẫn không được.
Tần Hạo thấy hết nhưng không hề để tâm.
Một lúc sau, lũ trẻ không nhịn được nữa, liền chạy đến ríu rít: “Anh ơi, dạy cho bọn em được không ạ! Hôm nay mẹ em có làm món gà tiềm. Em mời anh ăn đùi gà nhé!”
“Hôm nay nhà em cũng có gà tiềm! Em cũng mời anh đùi gà luôn!”
“Đùi gà thì có gì ngon chứ, nhà em hôm nay hầm chân giò này anh!”
Nhìn lũ trẻ so đo với nhau, Tần Hạo cảm thấy rất buồn cười. Anh nói: “Dạy thì cũng được thôi, nhưng mà có một điều kiện!”
“Điều kiện gì thế ạ?”
“Phải rồi, anh không muốn bọn em gọi anh là “tên đê tiện” nữa đúng không? Không được, Tam trưởng lão đã dặn bọn em sau này phải gọi anh như vậy!”
Mặt mũi Tần Hạo cứng đờ, bực bội không chịu được. Tam trưởng lão Trần Bán Hiền giở trò này, bảo anh phải làm thế nào đây?
Mặc kệ, anh phải thử xem sao!
“Yên tâm, không phải điều kiện này đâu. Xưng hô thôi mà, gọi gì cũng được cả. Điều kiện là, ngày nào cũng phải đến đây nghe anh kể chuyện. Không ai được đến muộn nhé, bằng không thì anh sẽ không kể!”
Vừa nghe đến “kể chuyện”, lũ trẻ bèn hào hứng hẳn lên.
“Bây giờ mấy đứa hãy gọi những bạn chưa có mặt đến đây. Tổng cộng có mười chín bạn nhỏ. Đủ người thì anh mới kể chuyện! Kể xong, anh sẽ dạy mấy đứa đánh quay!”
Lũ trẻ nghe xong thì vội tản ra, chạy khắp nơi tìm người.
Chỉ một lát sau, mười chín đứa trẻ đã có mặt đầy đủ. Có đứa vốn không muốn tham gia, nhưng bị mấy đứa mê nghe kể chuyện, thích đánh quay cưỡng ép kéo đến.
Chờ lũ trẻ an vị, Tần Hạo mới bắt đầu kể.
“Hôm nay, anh sẽ kể cho mấy đứa nghe câu chuyện về sói và bầy cừu.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một con sói tên là Sói Xám…”
Diệp Thanh Trúc đang ngồi thưởng trà ở quảng trường lập tức phun một ngụm trà.
Tần Hạo không biết lũ trẻ có từng nghe kể mấy câu chuyện như “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” gì đó hay chưa. Nhưng anh chắc chắn chúng chưa từng nghe chuyện này.
Nhìn lũ trẻ cười ha hả, Tần Hạo cũng có cảm giác thành tựu ra phết. Tài ăn nói của anh rất khá, lại còn biết giả giọng động vật. Thi thoảng anh giả tiếng sói tru, cừu kêu, biểu cảm động tác đều khoa trương, chọc cho mấy đứa trẻ con cười đến là vui vẻ.
Đến lúc anh kể xong chuyện rồi, lũ trẻ vẫn thấy nghe chưa đủ.
Tần Hạo không vội, cứ từ từ thôi. Thế là anh bắt đầu dạy chúng đánh quay.
Chẳng bao lâu sau, lũ trẻ con ở quảng trường đã vui vẻ đánh quay. Nhị trưởng lão đi ngang trông thấy đã phải há hốc mồm kinh ngạc.
Ngày hôm sau, Tần Hạo dạy chúng gấp máy bay giấy.
Anh cứ nghĩ lũ trẻ ắt hẳn từng chơi trò gấp giấy này rồi. Nào ngờ, khi thấy máy bay giấy trên tay anh bay lượn giữa không trung, đứa nào đứa nấy đều tròn mắt nhìn với vẻ kinh ngạc.
Tần Hạo không khỏi cảm thán, mấy đứa trẻ ở đây thật đáng thương, lạc hậu đến mức này.
Nhưng trò gấp máy bay khiến Tam trưởng lão rất không hài lòng. Lũ trẻ đã xé sách vì muốn lấy giấy gấp.
Ở Trần gia thôn, giấy là nguồn tài nguyên rất quý. Cứ cách một khoảng thời gian, họ phải cử người ra ngoài mua.
Vì thế, mấy đứa trẻ đã phải chịu phạt, bị Tam trưởng lão đánh vào lòng bàn tay.
Tần Hạo dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội lấy lòng lũ trẻ. Anh lập tức tiến đến, bảo rằng sách là do anh bảo chúng xé, muốn phạt thì cứ phạt anh.
Tam trưởng lão thay đổi sắc mặt ngay. Vì không muốn Tần Hạo thừa dịp này lấy lòng mấy đứa trẻ con, ông ta bèn tha cho chúng, không để Tần Hạo được như ý.
Tần Hạo thầm mắng ông ta là tên cáo già mưu mô.
Nhưng lũ trẻ vẫn bị Tần Hạo thu hút.
“Hôm nay anh sẽ kể cho mấy đứa nghe hai câu chuyện. Đầu tiên, vẫn là chuyện về con Sói Xám ngày hôm qua. Mấy đứa có thấy anh giống Sói Xám, còn chị Diệp Thanh Trúc thì giống Sói Đỏ hay không? Chị ấy chỉ toàn bắt nạt anh thôi. Mấy đứa thấy anh có tội nghiệp không?”
Diệp Thanh Trúc lại phun một ngụm trà.
Hai hôm nay, cô ta buồn chán đi theo Tần Hạo, nhìn anh dụ khị mấy đứa trẻ con. Thật không ngờ, hôm nay Diệp Thanh Trúc còn bị anh lợi dụng.
Cô ta giống Sói Đỏ ở điểm nào cơ chứ?
Mà lũ trẻ nào có biết chuyện này!
Tần Hạo tự đổi nhân vật chính thành Sói Xám, bầy cừu mà sói không ăn được kia thì bị biến thành vai ác. Anh kể rằng bầy cừu ấy giăng bẫy hòng bắt sói, bắt được rồi thì không ngừng chửi rủa, đánh đập nó. Lần nào Sói Xám cũng bị bầy cừu hành hạ đến nỗi thương tích đầy mình, về nhà còn bị Sói Đỏ mắng mỏ.
Kể xong, Tần Hạo còn xen vào thêm một câu: Anh thật giống con Sói Xám đáng thương kia, đến nhà họ Trần, bị người nhà họ Trần ức hiếp, còn bị chị Diệp Thanh Trúc bắt nạt.
Câu chuyện ấy đã nhận được sự đồng cảm từ lũ trẻ. Dần dà, mấy đứa trẻ con không gọi Tần Hạo là “tên đê tiện” nữa mà đổi thành “anh”.
Chuyện thứ hai mà anh kể là những chuyện theo mô-típ công chúa và hoàng tử, hoàng tử ếch này, Lọ Lem này. Vì bé gái chiếm đa số nên rất thích nghe mấy câu chuyện như thế.
Kể xong, anh lại chơi trò chơi cùng lũ trẻ. Chỉ mấy hôm thôi, mức độ thiện cảm đã tăng lên không ít.
Thoắt một cái, Tần Hạo từ “tên đê tiện” bị mọi người trong thôn mắng mỏ đã biến thành “vua trẻ con”, giỏi chơi cùng trẻ.
Việc này cũng giúp người lớn có cái nhìn khác về Tần Hạo. Mấy đứa trẻ không còn chạy lung tung, phụ huynh cũng yên tâm hơn, không cần chạy khắp nơi tìm con mỗi khi đến giờ ăn nữa. Giờ thì họ chỉ cần đến quảng trường gọi chúng về là được.
Tần Hạo đã sắp thành công vượt ải, bấy giờ mọi đứa trẻ trong thôn đều khá quý mến anh.
Lúc này, Tam trưởng lão Trần Bán Hiền lại bắt đầu giở trò. Ông ta yêu cầu tăng gấp đôi thời gian lên lớp. Sau thời gian tập thể dục buổi sáng, lũ trẻ sẽ phải đi học đến tận lúc trời sập tối. Làm như vậy, mấy đứa trẻ sẽ không còn thời gian nghe Tần Hạo kể chuyện nữa.
Nhưng chuyện không đơn giản như Tam trưởng lão nghĩ.
Ông ta càng làm thế, lại càng khiến lũ trẻ cảm thấy vẫn là anh Tần Hạo tốt bụng, vừa ân cần vừa biết kể chuyện, còn dạy chúng mấy trò chơi mới lạ.
Đến ngày cuối cùng, sau khi kể chuyện cho lũ trẻ xong, Tần Hạo cố tình thở dài một tiếng: “Hầy, sau này không thể kể chuyện cho mấy đứa nghe nữa rồi!”
Nghe anh nói vậy, mấy đứa trẻ đều ngạc nhiên, lo lắng hỏi lại: “Vì sao ạ?”
- -------------------