Trần Bán Nhàn nói xong câu đó liền đi. Ông ta vừa đi khỏi, Diệp Thanh Trúc liền lui về, chạy đến trước Tần Hạo rồi nhào vào trong lòng anh, ra vẻ cảm động,
"Anh Tần, anh đúng là lợi hại. Em sùng bái anh lắm!"
Tần Hạo không quen với dáng vẻ như vậy của cô. Sao anh không biết gương mặt thật của cô chứ, không biết lúc này cô lại đang giở trò quỷ gì đây.
"Rốt cuộc em muốn nói gì?"
Diệp Thanh Trúc ngại ngùng rối rắm, do dự hồi lâu mới đáp: "Nếu mấy ngày nữa anh lấy được thứ tốt thì có thể chia cho em một chút không? Hai ta vợ chồng đồng lòng, tát biển đông cũng cạn mà!"
Tần Hạo biết ngay là Diệp Thanh Trúc làm nũng thì chẳng có chuyện gì tốt cả. Thứ tốt gì đó anh còn chưa thấy đâu, thậm chí còn chẳng biết là thứ gì mà cô nàng này đã đòi chia một nửa rồi.
"Nếu nhà họ Trần thấy anh đẹp trai, võ thuật lại giỏi nên thưởng cho anh một cô gái thì sao anh chia cho em một nửa được?"
Tần Hạo cười híp mắt nhìn cô, đột nhiên nổi hứng.
Diệp Thanh Trúc mặc áo sợi đay, tóc cột rất cao, khuôn mặt trắng trẻo, có vẻ mềm mại hơn những người phụ nữ khác ở trong thôn nhiều.
Lúc này Tần Hạo mới đột nhiên cảm thấy cô nàng này tuyệt đối là một người đẹp, đúng là quốc sắc thiên hương.
Quả nhiên người đẹp cũng phải có cái để so sánh. Nếu cho cô đứng cùng với mấy người chị Phượng, cô có xấu hơn nữa cũng có thể gọi là người đẹp.
Diệp Thanh Trúc cười nói: "Không thành vấn đề. Thưởng cho anh một cô gái thì chúng ta chơi ba, chắc rất kích thích".
"..."
Tần Hạo sầm mặt. Cô nàng này luôn có thể thay đổi giới hạn không biết xấu hổ, khiến người ta không biết nói gì.
"Được không, chia cho em một nửa đi. Nói thế nào thì lần này anh có thể qua ải, em cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu không phải em cổ vũ anh, anh cũng không thắng được mà!"
"Em còn mặt mũi để nói ra câu này sao!"
Tần Hạo liếc cô rồi nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng muốn nói gì với cô nữa.
Diệp Thanh Trúc ồn ào hồi lâu, không thấy anh phản ứng lại nên vô vị rời đi.
Nghỉ ngơi hồi lâu, Tần Hạo đi dạo khắp thôn. Lần này anh phát hiện thái độ của người trong thôn đã thay đổi.
Trước đây anh đi đâu cũng bị người ta coi như không khí, nhiều lắm là nhìn anh thêm mấy lần, sau đó nên làm gì thì làm cái đó. Nhưng hôm nay không giống vậy, anh đi đến đâu, nhìn thấy người của thôn nhà họ Trần thì bọn họ sẽ chào hỏi anh, hơn nữa ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.
"Tần công tử, chào buổi sáng!"
"Tần thiếu hiệp, hôm nay không chạy bộ sao!"
Tần Hạo cũng cười chào hỏi bọn họ, trong lòng hơi cảm khái.
Không ngờ rằng anh chỉ mới qua ải đầu tiên thì thái độ của ai nấy đều trở nên tốt hơn, giống như hoàn thành nhiệm vụ nên đổi mới thiện cảm của NPC dành cho anh vậy.
Nói vậy thì phó bản ở thôn nhà họ Trần cũng rất khó.
Không biết cửa ải thứ hai sẽ có gì đợi anh nữa.
Điều càng khiến anh mong chờ là không biết thứ tốt sau khi qua ải đầu tiên sẽ là cái gì.
Anh nhanh chóng biết được đáp án.
Tần Hạo đang nhàm chán đi dạo quanh thôn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi mình.
"Tần thiếu hiệp!"
Nếu không phải đã quen với cách xưng hô cổ điển của nơi này, Tần Hạo thật sự không thể phản ứng lại kịp. Kiểu xưng hô này nghe khá khó chịu. Anh quay đầu lại nhìn, thấy nhị trưởng lão Trần Lạc Vũ của nhà họ Trần đang cười nhìn mình.
"Nhị trưởng lão!"
Tần Hạo vội vàng bước đến, chắp tay với ông ta.
Nếu đối phương cố chấp với lễ tiết hư vô thế này, anh chỉ đành nhập gia tùy tục thôi.
"Tần thiếu hiệp qua ải đầu tiên, theo quy tắc thì trước khi cửa ải thứ hai bắt đầu sẽ có thời gian một tháng để chuẩn bị. Hiện tại xin mời thiếu hiệp đi theo tôi!"
Tần Hạo căng thẳng trong lòng, sắp phát phần thưởng sao?
Anh đi theo Trần Lạc Vũ đến một hướng khác trong thôn. Ngày ngày chạy bộ khiến anh rất quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, bây giờ anh càng đi lại càng hoảng sợ.
Lẽ nào nơi ông ta muốn dẫn mình đến là nơi bí ẩn của thôn nhà họ Trần?
Không thể nào. Nghe nói ngay cả người trong thôn cũng không được tự tiện vào cấm địa đó, lẽ ra một người họ khác như anh hoàn toàn không vào được!
Chẳng lẽ trong chuyện này lại có âm mưu gì?
Trong lúc suy tư, Tần Hạo đã thấy Trần Lạc Vũ dẫn mình đến trước cấm địa bí ẩn kia.
Đây là một cửa động đen khịt, cao cỡ hai người, bên trong là một mảng tối đen, chẳng thấy được gì.
Trong rừng sâu núi thẳm đột nhiên xuất hiện một hố đen như thế, đừng nói là người bình thường, cho dù là Tần Hạo cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
Sự sợ hãi của con người bắt nguồn từ thứ không biết. Hơn nữa lúc này anh còn ở thôn nhà họ Trần, nơi này giống như đang giấu kín một bí mật động trời, nhưng không có ai chỉ dẫn nên chẳng thể thấy được, cũng không thể tra ra được.
Thấy anh đứng lại, không di chuyển nữa thì Trần Lạc Vũ quay đầu lại cười nói: "Thiếu hiệp đừng lo lắng. Có lẽ cậu cũng biết qua ải đầu tiên sẽ được thưởng thứ tốt. Bây giờ thứ tốt đó đang ở trong động, cậu có thể lấy được nó hay không thì phải xem cơ duyên của cậu!"
Tần Hạo hơi sửng sốt.
"Còn có chuyện như vậy sao?"
Anh không nhịn được tỏ vẻ hoài nghi với lời giải thích về phần thưởng này, nhưng vẻ mặt của con cáo già Trần Lạc Vũ chẳng hề lộ ra dấu vết gì, khiến người ta chẳng nhận ra được điểm khác thường nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng không cảm thấy đối phương phải hại mình, nhưng trong lòng anh vẫn có linh cảm không lành.
Không nói rõ được.
"Ông nói thứ tốt đó đang ở trong động?"
Tần Hạo vẫn nghi ngờ không thôi.
"Không sai, chỉ cần cậu vào trong thì biết ngay là tôi không lừa cậu!"
Trần Lạc Vũ mỉm cười đáp.
"Ông đi với tôi!", Tần Hạo vẫn không yên lòng. Linh cảm không lành đó càng ngày càng mãnh liệt. Trực giác nói cho anh biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng anh vẫn rất hiếu kỳ.
Trần Lạc Vũ cười nói: "Không cần phải thế. Tôi không có cơ duyên kia, hơn nữa cũng không cần đến nó. Có điều phần cơ duyên này rất quan trọng với cậu, liên quan đến việc cậu có thể qua cửa ải thứ hai hay không".
"Chắc Diệp Thanh Trúc đã nói với cậu rồi. Xông qua ba ải là quy tắc do tổ tiên chúng tôi định ra, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Qua bao nhiêu năm chúng tôi vẫn luôn làm theo quy tắc này, còn bên trong có hàm ý sâu xa nào khác hay không thì tôi cũng chẳng biết".
"Nếu không có đủ thực lực thì cửa ải thứ hai sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!"
Nghe đến đó, Tần Hạo liền biết mình không vào là không được.
Hạ quyết tâm, anh nhanh chân đi về phía cửa động. Vừa vào trong, anh liền nghe thấy tiếng kèn kẹt.
Dưới sự kinh hãi, anh vội vã xoay người, lại thấy song sắt dày bằng cổ tay hạ xuống từ cửa động, khóa chặt cửa động lại.
"Mẹ kiếp, mẹ nó ông hại tôi!"
Nhìn Trần Lạc Vũ mỉm cười ở ngoài động, Tần Hạo tức đến bốc khói.
"Gắng hưởng thụ phần thưởng dành cho cậu đi. Tạm biệt, Tần thiếu hiệp!"
Nói xong, Trần Lạc Vũ nhẹ nhàng đi khỏi đây.
Tần Hạo lập tức há hốc mồm.
Đây chính là thứ tốt? Tốt mẹ ông đấy! Đây rốt cuộc là ý gì vậy?
Gạt anh vào trong, sau đó đóng lộng lại là sao?
"Này! Có ai không vậy?"
Tần Hạo không nhịn được la lớn.
Đáng tiếc là đừng nói có người, ngay cả một con chim cũng chẳng có.
Rào bảo vệ làm từ nhiều thanh sắt dày bằng cổ tay này chẳng thể mở ra được. Mà phía sau anh lại là sơn động chẳng biết có thứ gì, chỉ thấy một mảng tối đen, chẳng thể khiến người ta bình tĩnh lại được.
- -------------------