Đến tối khi Chu Dạ Quân trở về, anh hay tin có ngược tặng hoa cho Hiên Di liền đùng đùng đi tới trước mặt cô, lạnh giọng hỏi:
- Bó hoa đó đâu?
- Anh hỏi làm gì?
- Để vất đi chứ làm gì. Nhà tôi không nhận đồ từ người lạ, không ngoại trừ tình huống trong bó hoa đó có chứa chất kịch độc. Nên vất đi thì hơn.
Phì.
Cô bật cười, lấy đâu ra đọc chứ? Anh chỉ giỏi lý do.
- Không cần anh nói tôi cũng vất đi rồi, tôi không thích hoa bách hợp.
Anh gật gật đầu:
- Tốt lắm.
Rồi anh quay người bỏ đi.
Từ ngày cô từ doanh trại trở về, thái độ của anh dường như quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. Cái vẻ lạnh lùng độc tôn, rồi ánh mắt tàn nhẫn như muốn bóp nghẹt cô mỗi lần nhìn thấy cô khiến cô không dám thở mạnh khi đứng gần anh. Cô từng nghĩ anh sẽ đối xử với cô như vậy suốt đời, sẽ không cho cô hạnh phúc vậy mà bây giờ chính anh đang nhen nhóm hạnh phúc trong lòng cô.
Để làm gì kia chứ?
Đến bây giờ cô Vân cháu biết Chu Dạ Quân thật sự muốn điều gì nên vẫn giữ thái độ cảnh giác cao.
Gần đến ngày đại hôn, các trang tin tức lớn nhỏ đều đưa tin về cuộc hôn nhân của vị thượng tướng trong mộng của biết bao cô gái.
Đến cả tổng thống vừa mới đương nhiệm cũng gửi lời chúc có cánh đến dinh thự Chu gia.
Khổng Hiên Di lúc này đang ngồi với Hồ Xuân Như cùng Tiểu Minh nhâm nhi bữa xế.
Thái độ giữa mẹ chồng và con dâu vẫn là bằng mặt không bằng lòng, chủ yếu là để Tiểu Minh thấy thoải mái.
- Bà nội ơi, papa với mami được lên tivi kìa!
- Đúng vậy, papa con rất giỏi, việc lên tivi là chuyện như cơm bữa.
Hiên Di thật không biết anh phô trương như vậy để làm cái gì. Mặc dù không có nhiều người biết mối quan hệ giữa hai người trước đây nhưng cũng có một số anh em thân thiết biết hai người từng là anh em, nay đột nhiên thông báo kết hôn, không tránh khỏi sẽ suy nghĩ linh tinh.
Buổi tối, Chu Dạ Quân mặc quân phục trở về, trông mặt mũi anh khá lấm lem. Có vẻ vừa thực hiện một nhiệm vụ nào đó trở về.
Anh từ chối mọi sự giúp đỡ của người làm, tự mình cầm chiếc khăn tay đặt vào tay Hiên Di.
Cơ thể anh cao lớn quật cường bạo phủ thân hình nhỏ bé của cô. Gương mặt góc cạnh cao ngạo cúi xuống nhìn cô, ánh mắt tựa hồ như ra lệnh.
Mắt thấy người làm vây quanh nhìn hai người, cô thật muốn tát vào mặt anh rồi bỏ đi. Nhưng vẫn phải kìm nén tránh để lời không hay đến tai Chu Minh Nhất Thiên.
Cô cắn răng nhón chân lên dùng khăn nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt anh. Tay cô đưa đến đâu đều có thể cảm nhận được sức nóng mà anh dành cho cô.
Lau xong mặt mày anh sáng sủa hẳn, sáng nhất là nụ cười nhẹ bên khoé môi. Anh có vẻ rất đắc ý.
Cô định quay người bỏ đi thì bị anh bế bổng lên.
- A! Mau thả tôi xuống, mặt anh tôi lại rất sạch rồi mà.
Anh trầm giọng nói vào tai cô:
- Cả người tôi, chỗ nào cũng bẩn.
Chu Dạ Quân bế cô đi trong những ánh mắt ngưỡng mộ của máy người làm.
- Thiếu gia dạo này lạ thật đó.
- Yêu vào nó thế.
- Nhưng mà với cô ấy thì chưa chắc đâu.
Anh ném cô vào trong bồn tắm rồi xả nước, cô chưa kịp định thần lại đã bị anh sấn tới ép vào bờ tường ngấu nghiến môi cô.
Lưỡi anh tựa như con rắn tiến quân thần tốc vào khoảng miệng cô dây dưa.
Tay anh cũng bận rộn xé bỏ lớp trang phục của cô, bắt đầu mân mê từ tế bào trên da thịt cô.
- Ưm…
Anh ra sức đánh mạnh vào khuôn ngực màu đồng rắn chắc của anh. Lớp quân phục giờ chỉ còn một chiếc quần âu bên ngoài che chắn vật nam tính đang ngóc đầu lên đòi công lý.
Anh ngấu nhiên môi cô một hồi lâu, đến lúc cô xụi lơ trong vòng tay anh thì mới buông tha.
Tay anh bận rộn thăm dò dưới huyệt đạo kín đáo của cô, vừa chạm tới đã lưu manh bật cười:
- Của em ướt cả ra tay tôi rồi này.
Cô che mặt đi vì xấu hổ:
- Là anh đang xả nước, nó làm ướt…
- Vậy thì phải làm cho nó thật khô ráo thôi.
- Á…
Đột nhiên anh nâng hông cô lên ngồi trên thành bồn, mặt úp vào phía dưới của cô khiến cô không khỏi giật mình. Cô cố gắng đẩy đầu anh ra:
- Không được… ư…a chỗ đó bẩn… lắm…
Anh không trả lời, dùng chính hành động của mình đáp lại.
Âm thanh chọp chẹp ái muội khiến cô thẹn thùng che mặt lại, trong miệng ngâm nga rên rỉ. Anh cứ dùng miệng như vậy thì cô sao chịu nổi đây?
Dường như dùng miệng vẫn chưa khiến anh thỏa mãn, tay anh còn phối hợp ra vào liên tục khiến sự sung sướng của cô phát ra một tràng âm thanh mạnh mẽ:
- A… a… ưm… từ từ…
Sau một tiếng gào nhỏ trong cuống họng, Dạ Quân đã đưa cô lên đỉnh một cách dễ dàng.
Hiên Di mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, miệng không quên làu bày thầm chửi anh bỉ ổi.
Chu Dạ Quân khẽ nhếch mép rồi bế cô quắp vào người mình, ở dưới chỉnh tư thế sao cho vật nam tính đặt đúng cửa hang. Anh đẩy hông một cái thật mạnh, một phát lút cán khiến cô hét toáng lên trong nhà tắm:
- Ách! Đau đau đau…