Ông phải trở về.
Về Nhân cảnh, đi tấn cấp!
Khí tức Sơn Hải đỉnh phong cường đại vô cùng, tựa như có thể đè lên Nhật Nguyệt, tựa như diệu dương sáng chói!
Đông Liệt cốc.
An tĩnh đến dọa người.
Vô địch phân tán bốn phía đều trầm mặc.
Rất lâu sau mới có người nói khẽ: "Ta không hi vọng sẽ trông thấy một màn kia, cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Đều là lão chiến hữu năm xưa cùng nhau chống lại vạn tộc mà."
"Mê đồ thì mau biết quay lại đi."
Có người thở dài, "Tập trung hộ đạo cho người khác đi, chuyện năm mươi năm trước đã qua, cứ để bọn hắn trưởng thành, chúng ta ... còn có thể sống bao lâu đâu?"
Một đám người đều biết rõ trong lòng.
Lúc bấy giờ, thế cục Nhân cảnh đã bị đẩy tới bên bờ vực, chỉ cần một hòn đá nữa thôi là chảo lửa này sẽ triệt để nổ tung.
Các vị vô địch đều biết, sau khi cường giả đa thần văn hệ không ngừng tấn cấp Nhật Nguyệt, nhất là khi Liễu Văn Ngạn tấn cấp rồi có lẽ sẽ bước vào vô địch, đến lúc ấy, vị kia sẽ không còn nhẫn nhịn nổi nữa.
Cũng có vô địch lạnh lùng nói: "Nên giết thì giết. Tự mình nghĩ thông suốt đi. Hiện tại tự đứng ra thì có lẽ còn được xử nhẹ, bằng không ... Một khi thật sự tra ra là ai, đại khái cũng chẳng còn cơ hội này nữa!"
Đại Hạ vương không để ý tới họ mà là nhìn về phía phương xa, hồi lâu sau mới nói: "Hạ gia ta và toàn bộ đa thần văn hệ đều đang ở bên đó! Hết thảy đều đang tụ hội về Đại Hạ phủ, bao gồm cả thần văn cuối cùng của Diệp Bá Thiên, bao gồm tất cả mọi thứ, nếu ngươi ra tay ... trừ phi ta chết, bằng không ngươi ắt phải chết!"
Yên lặng, an tĩnh.
Ván cờ này vốn là dương mưu.
Ngươi không xuất hiện, đa thần văn hệ sẽ phát triển lớn mạnh, nếu họ thu được di tích, rất nhanh thôi có lẽ sẽ có người chứng đạo thành công.
Dĩ nhiên vạn tộc sẽ ra sức ngăn cản, thế nhưng dù là vạn tộc ngăn cản thì cũng chỉ làm được ở thời điểm chứng đạo mà thôi.
Hiện tại vạn tộc không có cách nào dốc toàn lực tiến vào Nhân cảnh.
Cho nên kẻ có thể phá hư ván cờ của đa thần văn hề, kỳ thật chỉ có vị vô địch phản bội kia.
Trên không trung, Đại Tần vương thờ ơ lạnh nhạt như thể chuyện không liên quan tới mình, rất lâu sau, khi mọi người đang dần tản đi thì ông mới chợt mở miệng: "Không nên nghị luận nữa, lần này nếu không có chuyện gì thì tức là chúng ta hiểu lầm, mọi người nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng để Nhân tộc trúng kế ly gián của vạn tộc!"
"Đại Tần vương nói có lý, có khi chẳng qua là kế ly gián mà thôi, mọi người không nên quá khẩn trương."
"Không nói cái này, hãy bàn chuyện làm sao để mọi người đều chứng đạo thành công an toàn đi. Chúng ta già rồi, vẫn cần lực lượng máu mới kế thừa ý chí của chúng ta ... "
Một đám người cười đùa, trêu chọc, mắng mỏ lẫn nhau, tựa hồ như đã quay ngược thời gian về khi xưa.