Lọc Truyện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lâm Lang Thiên bật cười lớn.  

Hôm qua hắn nhận được điện thoại của Nhan Bân và Quan Chi Đống, hai người này nói rằng muốn tấn công Lý Thần.  

Mà việc này thì đúng ý Lâm Lang Thiên, đương nhiên hắn sẽ ủng hộ hết mình.  

Advertisement

Bị hai con rối có bản lĩnh không hề nhỏ này gây rối, Lý Thần nhất định sẽ phải chịu tổn thất lớn.  

Khẽ nheo mắt lại, Lâm Lang Thiên lẩm bẩm: “Lý Thần, mày đợi đấy, rất nhanh thôi, mày sẽ phải quỳ trước mặt tao, hối hận vì những chuyện mà trước đây mày đã làm!”

Advertisement

Máy bay hạ cánh ổn định xuống sân bay tỉnh.  

Lần này quay lại Lý Thần không thông báo cho bất kỳ ai, một mặt vì không muốn Tô Vãn Thanh lặn lội đường xá xa xôi tới đón, mặt khác anh cũng muốn cho Tô Vãn Thanh một bất ngờ.  

Gọi một chiếc taxi, Lý Thần quay về nhà một chuyến trước.  

“Mẹ, con về rồi”, Lý Thần mở cửa đi vào.  

“Về mà không báo trước một tiếng gì cả, mau vào nghỉ ngơi đi”, Lưu Tú Phương đi từ trong nhà ra đón Lý Thần, đón lấy hành lý của Lý Thần xong liền nhẹ giọng hỏi: “Thế đã ăn cơm chưa?”  

“Con vừa từ Yến Kinh về, ăn trên máy bay rồi”, Lý Thần cười nói.  

Khi Lưu Tú Phương nghe thấy vậy liền đứng dậy đi về phía nhà bếp, nói: “Vậy thì nhất định chưa ăn no rồi, để mẹ nấu cho con bát mì”.  

Lý Thần biết rõ tính mẹ mình, bát mì này nếu như không ăn thì mẹ anh sẽ cằn nhằn suốt cả ngày, vì vậy anh không ngăn cản.  

Theo Lưu Tú Phương vào trong phòng bếp, Lý Thần đứng ở cửa, hỏi: “Bố đâu rồi?”  

“Một người chú họ xa của em mới mất, ông ấy tới đó một chuyến, chắc phải hai ngày nữa mới về”, Lưu Tú Phương vừa làm vừa nói.  

Lý Thần cười nói: “Mẹ ở đây đã quen chưa?”  

“Tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà chẳng quen mấy ai, vắng vẻ lắm”, Lưu Tú Phương thở dài nói.  

“Mặc dù mấy ngày nay có quen biết với mấy bà cùng tuổi, nhưng người ta ngày nào cũng phải chăm cháu, không có thời gian trò chuyện tâm sự với mẹ, nhìn những đứa trẻ ấy, bé tí xíu, dễ thương lắm, mẹ thấy ghen tị ghê”.  

Lời của Lưu Tú Phương hàm ý rất sâu sa.  

Trong lúc nói chuyện cố tình liếc nhìn Lý Thần, ẩn ý hiện rõ trong ánh mắt.  

Lý Thần đau đầu nói: “Vậy mẹ cứ ghen tị đi, trong thời gian ngắn con chưa có ý định có con đâu”.  

Bây giờ sự nghiệp của Lý Thần đang ngày càng bùng nổ, hơn nữa ngày nào anh cũng bận tối mắt tối múi, anh cần phải dành toàn bộ thời gian và tâm sức vào đó.  

Hơn nữa bây giờ anh vẫn còn trẻ, đến việc kết hôn còn chưa nghĩ tới chứ đừng nói là sinh con…  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!